Hoắc Chu nói hắn dị ứng với Omega.

Chương 3

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Cha về nhà kể với tôi.

Buổi yến tiệc lần này là để đón gió cho đại thiếu gia nhà họ Bạch vừa về nước.

Nói ra thì hai nhà chúng tôi cũng có chút giao tình.

Dù sao khi bà nội Bạch còn sống cũng rất thân thiết với ông nội tôi.

Tôi thường xuyên được bà bế sang Bạch gia chơi.

Tự nhiên cũng quen biết đại thiếu gia Bạch Thứ Ngôn.

Cậu ấy từ nhỏ sức khỏe đã không tốt.

Chúng tôi chạy nhảy trong sân.

Cậu ấy chỉ có thể ngồi trên ghế nhỏ mà nhìn.

Tôi từng trêu chọc cậu ấy vài lần.

Rõ ràng nhỏ hơn tôi vài tháng. Nhưng cậu ấy lại giữ bộ mặt nghiêm nghị. Cứng nhắc quở trách tôi:

"Anh không thể chững chạc hơn một chút sao."

Tôi bị trêu đến mức cười khúc khích.

Sau đó, hễ rảnh rỗi là tôi lại sang trêu chọc cậu ấy.

Cho đến khi bà nội Bạch qua đời.

Sức khỏe ông nội cũng yếu đi.

Không còn ai đưa tôi đến Bạch gia nữa.

Sau này.

Tôi và cậu ấy đều đến thời kỳ phân hóa.

Tôi phân hóa thành Omega.

Còn cậu ấy mãi vẫn chưa phân hóa.

Năm mười sáu tuổi.

Bạch Thứ Ngôn cuối cùng đã được xác định là...

Không có khả năng phân hóa.

Cả đời này cậu ấy chỉ có thể là một Beta.

Lúc đó, tôi khi ấy còn nhỏ đã lấy hết can đảm đến nhà cậu ấy.

Muốn đến an ủi cậu ấy.

Nhưng chú Bạch lại bảo tôi. Bạch Thứ Ngôn đã được đưa ra nước ngoài du học rồi.

Kể từ đó. Tôi và cậu ấy không còn liên lạc gì nữa.

...

Xe đỗ lại.

Tôi và gia đình bước vào hội trường chính.

Chú Bạch thấy chúng tôi đến.

Lập tức cầm ly rượu bước tới đón chào.

Trong vài câu hỏi thăm xã giao.

Tầm mắt tôi vượt qua vai chú.

Rơi xuống người Bạch Thứ Ngôn đang trò chuyện cùng người khác.

Cậu ấy mặc một bộ vest màu xanh đậm.

Vai rộng eo hẹp.

Mỗi cử chỉ đều mang theo vẻ trầm ổn quý phái của con nhà danh giá.

Dáng người cao ráo, lại còn rất rắn rỏi.

Không giống một Beta chút nào.

Ngược lại còn khiến người ta phải dè chừng hơn cả một số Alpha cấp cao.

Kiếp trước vào thời điểm này.

Hoắc Chu đứng ngay bên cạnh tôi.

Tôi vừa định bước tới bắt chuyện với Bạch Thứ Ngôn.

Hắn liền giữ chặt lấy cánh tay tôi.

Ghé sát tai tôi, hạ thấp giọng nói:

"Bạch Thứ Ngôn ở nước ngoài làm những việc không sạch sẽ đâu.

"Tiểu Duật, cậu ta không phải người tốt.

"Chúng ta đừng gây thêm rắc rối cho chú Bùi."

Tôi tin lời hắn.

Dừng bước lại.

Lúc nhìn lại Bạch Thứ Ngôn trong lòng nảy sinh vài phần sợ hãi.

Tôi nhớ Bạch Thứ Ngôn đã quay lại nhìn tôi một cái.

Môi cậu ấy cử động, như muốn nói điều gì đó.

Nhưng Hoắc Chu trực tiếp chắn trước mặt tôi ngăn cách hoàn toàn tôi và cậu ấy.

Cho đến khi chết, tôi cũng không gặp lại cậu ấy thêm lần nào nữa.

Nhưng kiếp này đã khác rồi. Hoắc Chu không còn ngăn cản được tôi nữa.

Tôi hít sâu một hơi.

Nhấc chân đi về phía cậu ấy.

Bạch Thứ Ngôn có lẽ đã nhận ra ánh mắt của tôi. Chầm chậm xoay hẳn người đối diện với tôi.

Nhưng khi nhìn thấy một vết sẹo dài ở cổ cậu ấy.

Bước chân tôi đột ngột khựng lại.

Tôi nhớ tới lời Hoắc Chu nói —

Có lẽ cậu ấy thực sự đang làm những việc không sạch sẽ.

Ánh mắt của Bạch Thứ Ngôn rơi trên mặt tôi.

Ánh nhìn sâu thẳm khiến tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Đúng lúc này. Tiếng của cha vang lên từ phía sau.

Tôi như vớ được cọc cứu mạng vội vàng dời mắt đi.

Quay người chạy về phía cha.

 

back top