Hoắc Chu nói hắn dị ứng với Omega.

Chương 5

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi không ngờ ngày hôm sau.

Bạch Thứ Ngôn lại lái xe đến đón tôi đi học tiết sớm.

Tôi xách túi đựng máy tính. Bước chân khựng lại tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.

Cậu ấy rõ ràng đã tính chuẩn thời gian tôi ra khỏi nhà.

Thấy tôi không nhúc nhích, cậu ấy đi thẳng về phía này.

Rất tự nhiên đón lấy cái túi trong tay tôi.

"Anh, hôm qua đã hẹn rồi mà, chúng ta cùng đi học."

Phía sau, ba nhỏ đang niềm nở cảm ơn Bạch Thứ Ngôn.

Tôi không tiện từ chối, đành phải lên ghế phụ.

Cậu ấy khởi động xe, dư quang rơi trên người tôi.

"Anh, anh chưa ăn sáng à?"

Tôi gật đầu. Hơi ngượng ngùng nhếch môi.

"Dậy muộn quá, không muốn ăn."

Dứt lời, cậu ấy lấy từ trong hộc chứa đồ ra một hộp giữ nhiệt.

Đưa vào tay tôi, giọng nói hơi mơ hồ.

"Sáng nay em tiện tay làm, hy vọng anh thích."

Cảm giác ấm áp truyền qua lòng bàn tay.

Nóng đến mức khiến tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi bối rối nói một câu: "Cảm ơn".

Sau đó nhét hộp cơm vào túi.

"Để đến trường anh sẽ ăn."

Cậu ấy "ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Suốt dọc đường không ai nói câu nào.

Tôi nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố lướt nhanh ngoài cửa sổ.

Nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà liếc nhìn hình phản chiếu của cậu ấy trên mặt kính.

Hôm nay cậu ấy mặc một bộ đồ giản dị. Cổ áo mở rộng hơn so với vest.

Vết sẹo đã được che đi bởi một miếng băng cá nhân dài.

Nhưng tôi cứ thấy vết thương của cậu ấy rất kỳ lạ.

Theo lý mà nói, đó là vị trí của tuyến thể.

Nếu là Alpha hay Omega bị thương thì không nói làm gì.

Cậu ấy là một Beta, tại sao lại bị thương ở chỗ đó?

Là trùng hợp sao?

Tôi nhìn đến thất thần.

Cậu ấy dường như nhận ra ánh mắt của tôi.

Đưa tay sờ vào vị trí vết sẹo.

"Xin lỗi anh, tối qua đã làm anh sợ."

Tôi vội thu hồi ánh mắt.

Tim đập thình thịch, hoảng loạn giải thích:

"Không, không có."

Tôi không dám truy hỏi nguồn gốc của vết sẹo đó.

Cậu ấy cũng không nói gì thêm.

Bầu không khí lại rơi vào im lặng.

Sắp đến trường rồi, Bạch Thứ Ngôn bỗng nhiên hít sâu một hơi.

Mấp máy đôi môi mỏng, dường như đã hạ quyết tâm điều gì đó:

"Anh, thật ra em..."

Lời của cậu ấy mới nói được một nửa.

Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên!

Quán tính cực lớn khiến tôi lao mạnh về phía trước.

Tôi còn chưa kịp phản ứng.

Đã thấy một bóng người lao thẳng ra trước đầu xe.

Sau đó ngã văng ra ngoài.

"Chuyện gì vậy!"

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Gần như theo bản năng đẩy cửa lao xuống.

Người dưới đất đang ôm lấy chân co rúm lại.

Trán bị va đập chảy máu, trông vô cùng nhếch nhác.

Nhưng gương mặt đó, tôi lại quá đỗi quen thuộc.

"Hoắc Chu?!"

Bạch Thứ Ngôn báo cảnh sát xong liền đi tới.

Vươn cánh tay che chắn cho tôi ở phía sau.

"Anh, anh không bị dọa sợ chứ?"

Tôi lắc đầu.

Ánh mắt vượt qua vai cậu ấy, rơi trên người Hoắc Chu.

Đoạn đường này là đường phụ phía sau trường học.

Nghiêm cấm người đi bộ qua lại.

Muốn sang được đây thì phải trèo qua hàng rào.

Hoắc Chu đột nhiên xông ra.

Vì mục đích gì, tôi hiểu quá rõ.

"Hoắc Chu, anh muốn c.h.ế.t sao?"

Tôi nghiến răng gầm nhẹ.

Hắn chầm chậm chống người dậy.

Máu trên trán vẫn đang chảy xuống trông đáng thương cực kỳ.

Nhưng tôi biết đây là khổ nhục kế mà hắn hay dùng.

Hắn ngẩng đầu lên, vươn tay về phía tôi.

Giọng nói nghẹn ngào đến lạc đi.

"Tiểu Duật, tha lỗi cho anh có được không? Anh chỉ là quá nhớ em thôi.

"Anh là anh Hoắc Chu của em mà, sao em có thể không cần anh nữa?"

Hắn nước mắt giàn giụa, như thể phải chịu uất ức tột cùng.

Nhìn dáng vẻ diễn trò này của hắn.

Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Không nhịn được mà tiến lên tặng cho hắn hai đá.

Hắn không giận.

Vươn tay muốn ôm lấy chân tôi.

"Tiểu Duật, em cứ đánh c.h.ế.t anh đi, em hết giận rồi, anh c.h.ế.t cũng cam lòng!"

Bạch Thứ Ngôn nhanh tay lẹ mắt kéo tôi lại.

Cậu ấy che chở hoàn toàn cho tôi ở phía sau.

Ánh mắt Hoắc Chu rơi trên người Bạch Thứ Ngôn.

Trong phút chốc trở nên độc ác. Hắn vùng vẫy bò dậy, chỉ thẳng vào mũi Bạch Thứ Ngôn mà chửi:

"Bạch Thứ Ngôn! Cậu tính là cái thứ gì? Một Beta, có tư cách gì mà sở hữu Omega!"

Sắc mặt Bạch Thứ Ngôn không đổi.

Nhưng bàn tay đang buông thõng đã âm thầm siết chặt.

Nhìn dáng vẻ điên khùng này của Hoắc Chu.

Cơn giận tích tụ trong lòng tôi cuối cùng không nhịn được nữa.

"Đủ rồi, Hoắc Chu! Loại Alpha ghê tởm như anh mới là kẻ không xứng có được Omega."

Hoắc Chu sững sờ. Hắn ngơ ngác nhìn tôi hốc mắt đỏ hoe trong tích tắc.

Nước mắt nóng hổi lăn dài, hắn nghẹn ngào lên tiếng:

"Tiểu Duật, tại sao đột nhiên em lại trở nên như thế này, trước kia em đâu có như vậy..."

Hắn vừa nói, vừa muốn tiến đến nắm tay tôi.

"Cút đi! Anh không xứng chạm vào anh ấy."

Bạch Thứ Ngôn lạnh lùng lên tiếng.

Khủyu tay lật lại, trực tiếp tóm lấy cánh tay Hoắc Chu.

Hơi dùng sức, liền xô mạnh hắn ngã xuống đất.

Hoắc Chu đau đớn rên rỉ.

Chưa kịp giở trò ăn vạ tiếp thì từ xa đã vang lên tiếng còi cảnh sát.

Xe cảnh sát dừng bên đường.Hai viên cảnh sát nhanh chóng tiến tới tìm hiểu tình hình.

Bạch Thứ Ngôn lúc này mới quay lại nhìn tôi nở một nụ cười gượng gạo.

"Anh, để em xử lý chuyện này.

"Em đã gọi xe cho anh rồi, lát nữa sẽ đến, anh cứ đi học trước đi có được không?"

Tôi gật đầu. Khựng lại một chút, lại không nhịn được mà dặn dò:

"Cẩn thận một chút."

"Em biết rồi, thưa anh."

Hoắc Chu bị cảnh sát xốc nách lôi đi.

Miệng vẫn không ngừng gào khóc.

"Bùi Duật! Bùi Duật! Anh biết sai rồi, lần này anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa. Anh là súc sinh! Kiếp trước anh là súc sinh! Em đừng bỏ mặc anh! Cầu xin em đừng bỏ mặc anh."

Tôi đứng lặng tại chỗ.

Gió thổi qua.Máu huyết toàn thân như đông cứng lại.

Không đúng.Quá không đúng rồi.

Tại sao hắn có thể nói ra ba chữ "kiếp trước"?

Một ý nghĩ nực cười hiện lên trong đầu.

Hắn cũng trọng sinh rồi!

Hóa ra không chỉ có một mình tôi quay lại.

Vậy còn Bạch Thứ Ngôn thì sao?

Sự thân cận bất thường của cậu ấy đối với tôi. Ánh mắt ngày càng nóng bỏng khi nhìn tôi… Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

Tim co thắt lại, đến cả hơi thở cũng mang theo cơn đau.

Đột nhiên. Một lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay tôi.

Bạch Thứ Ngôn đứng rất sát cạnh tôi. An ủi nói:

"Anh, đừng sợ, hắn sẽ phải trả giá thôi."

Tôi ngẩng đầu lên.

Chạm vào đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy.

Trong đôi mắt ấy, cảm xúc cuộn trào.

Nhưng tôi nhìn mãi mà vẫn không thể nhìn thấu được.

 

back top