Hoắc Chu nói hắn dị ứng với Omega.

Chương 6

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tan học. Trời bắt đầu mưa lất phất.

Tôi tìm một phòng tự học, dự định làm vài bộ đề thi tiếng Anh cấp sáu.

Màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Có một lời mời kết bạn WeChat, phần lời nhắn ghi ba chữ: "Bạch Thứ Ngôn".

Tôi nhấn đồng ý.

Đối phương lập tức gửi tin nhắn sang:

【Anh, mọi chuyện giải quyết ổn thỏa cả rồi.】

Tôi chọn một nhãn dán "Cảm ơn" gửi đi.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cơn mưa phùn bên ngoài đã chuyển thành mưa xối xả.

Khổ nỗi người tính không bằng trời tính.

Cố vấn học tập gửi thông báo họp khẩn cấp vào trong nhóm:

【Họp tại phòng 302 tòa Duyệt Đạo, tất cả có mặt đầy đủ.】

Tôi cam chịu giơ túi đựng máy tính lên quá đầu, chạy bộ một mạch đến tòa Duyệt Đạo.

Đến khi ngồi xuống ghế, cả người đã ướt sũng.

Cố vấn đang phát biểu phía trên, nhưng hai bên thái dương của tôi cứ giật liên hồi.

Hỏng rồi, đây là dấu hiệu của việc sắp phát tình.

Tôi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Bạch Thứ Ngôn:

【Em còn đến trường không?】

【Có, em đang trên đường đến, sao thế anh?】

Tôi cắn môi dưới, khẩn cầu:

【Có thể mang giúp anh một ống thuốc ức chế không? Anh đang ở phòng 302 tòa Duyệt Đạo.】

【Anh đợi em, em đến ngay.】

Cả người vừa lạnh vừa nóng.

Tôi không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Khi tỉnh lại, lớp học đã trống trơn, người đi từ bao giờ.

Chỉ thấy trên người mình đang đắp một tấm chăn mỏng.

Tôi ngẩng đầu dậy.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Bạch Thứ Ngôn bưng một cốc nước ấm bước vào.

Thấy tôi tỉnh, đôi mắt cậu ấy chợt sáng bừng lên, nhanh chân đi đến trước mặt tôi.

"Anh, anh tỉnh rồi, uống chút nước đi."

Toàn thân tôi đau nhức dữ dội, nhưng vùng tuyến thể lại không còn ngứa ngáy như trước.

Nhận lấy cốc nước, tôi hỏi:

"Thuốc ức chế đâu? Để anh tiêm đã."

"Em thấy anh sốt cao quá nên đã giúp anh tiêm rồi."

Tôi nhíu mày, lúc này mới phát hiện trên cánh tay có một vết kim tiêm nhỏ xíu.

Vết châm rất mờ, có thể thấy người thực hiện đã thao tác cực kỳ nhẹ nhàng.

"Cảm ơn."

Tôi không tự chủ được mà nhấp một ngụm nước.

Dù nói cánh tay không phải bộ phận nhạy cảm gì, nhưng việc bị người khác tiêm thuốc ức chế — một món đồ riêng tư như vậy — vẫn khiến tôi thấy kỳ kỳ.

Mới uống được vài ngụm, cổ tay tôi đã bị cậu ấy nhẹ nhàng giữ lấy.

Ngay sau đó, một cảm giác ấm áp áp lên trán tôi.

Là lòng bàn tay của Bạch Thứ Ngôn.

Lúc này, cậu ấy ghé lại cực gần. Hơi thở thanh khiết của thiếu niên trộn lẫn với mùi ẩm ướt của nước mưa phả vào mặt, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi.

Tôi thậm chí có thể nhìn rõ những hạt sương li ti đọng trên hàng mi dài của cậu ấy.

Tim hẫng đi một nhịp, tôi đứng hình tại chỗ, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của cả hai.

Lòng bàn tay cậu ấy khẽ di chuyển, như đang thăm dò nhiệt độ của tôi.

Hồi lâu sau, cậu ấy mới trầm giọng lên tiếng:

"Vẫn còn sốt nhẹ, anh ơi, để em đưa anh về nhà. Để bác sĩ riêng của em kiểm tra cho anh có được không?"

Nhìn đôi lông mày đẹp đẽ của cậu ấy đang nhíu chặt vì lo lắng, tôi gần như đắm chìm trong đó.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi khẽ gật đầu, đáp lại một tiếng mềm mỏng:

"Được."

 

back top