Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối hôm đó, Ôn Nhiên và bạn bè vui vẻ tổ chức tiệc độc thân ở KTV. Lạc Tiêu và Lạc Phong uống rượu trò chuyện ở quán bar.
Cư Nhã Hân trước khi ngủ say thì vui vẻ nói chuyện với bạn bè ở khách sạn về chuyện con trai kết hôn. Lạc Chính Đình đang trên chuyến bay quốc tế sắp đến.
Còn Ôn Bình Bình thì cầm ảnh của bố Ôn Nhiên, lải nhải nói rất nhiều chuyện.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Ôn Nhiên bắt taxi về nhà nhận được điện thoại của Ôn Bình Bình.
Ôn Bình Bình dặn dò cậu: “Đừng đeo khuyên tai hay đinh môi, chọn một bộ quần áo tử tế, mặc thật đẹp trai, ảnh cưới ý nghĩa như vậy, phải chụp cho thật đẹp.”
Lạc Tiêu, người đã trở lại biệt thự trước, cũng nhận được điện thoại của Cư Nhã Hân. Cư Nhã Hân nói: “Con không biết chọn quần áo thì cứ để Nhiên Nhiên chọn cho.”
“Thật sự không có quần áo, thì con nhanh chóng đi trung tâm thương mại lúc 10 giờ, mua một bộ tử tế.”
“Con biết rồi.” Ôn Nhiên trả lời, không dám nói mình đã chơi cả đêm ở party, không ngủ.
“Được.” Lạc Tiêu cũng đáp lời, không đề cập chuyện mình và Lạc Phong đã uống rượu nửa đêm, trên người lúc này vẫn còn mùi rượu.
Khi Ôn Nhiên về đến nhà, Lạc Tiêu vừa tắm xong, quấn khăn tắm lớn quanh eo. Rất man, rất man.
Ôn Nhiên bước vào phòng ngủ, lập tức ôm chầm lấy Lạc Tiêu, vùi mặt vào n.g.ự.c người đàn ông vạm vỡ.
“Mệt không?” Lạc Tiêu hỏi cậu.
“Cũng ổn.” Ôn Nhiên hít hít mũi. Ngoài mùi sữa tắm, cậu ngửi thấy một chút mùi rượu: “Anh không phải cũng vừa mới về đấy chứ?”
Lạc Tiêu “Ừm” một tiếng: “Cũng lâu rồi không nói chuyện phiếm với Lạc Phong, vừa vặn cả hai đều rảnh, liền trò chuyện cả đêm.”
“Anh mệt không?” Ôn Nhiên hỏi anh.
“Có mệt cũng phải làm xong chuyện chính trước đã.” Lạc Tiêu hôn mặt Ôn Nhiên: “Đi tắm đi, thay quần áo, chúng ta đi Cục Dân Chính.”
Thế là Ôn Nhiên đi tắm, Lạc Tiêu vào phòng thay đồ. Anh không cần lo lắng không có quần áo để mặc, Ôn Nhiên đã mua rất nhiều quần áo nam size lớn hợp với anh, đủ để anh chọn.
40 phút sau, hai người ăn mặc sạch sẽ, thời trang, nắm tay nhau ra cửa, bắt taxi đến Cục Dân Chính gần nhất.
Đến Cục Dân Chính, không biết là do họ đến sớm hay vì hôm nay là một ngày quá đỗi bình thường, tóm lại quầy làm giấy đăng ký kết hôn không có nhiều người.
Ôn Nhiên và Lạc Tiêu lấy số dưới sự hỗ trợ của nhân viên, phía trước chỉ có hai người.
Không cần ngồi chờ, hai người đứng trò chuyện bâng quơ một lát, máy gọi số đã gọi đến họ.
Cùng nhau đi qua, ngồi xuống, nhân viên công tác trong quầy nói một câu khiến cả Ôn Nhiên và Lạc Tiêu đều rất bất ngờ.
Cô ấy nói: “Làm kết hôn hay ly hôn?”
Hai người: ??
Hóa ra kết hôn và ly hôn đều ở cùng một quầy.
Ôn Nhiên trịnh trọng hai tay đưa hai tờ căn cước công dân của mình ra: “Kết hôn.”
“Được, hai anh điền thông tin trước.” Nhân viên công tác rất quen việc, thao tác thành thạo.
Thế là Ôn Nhiên và Lạc Tiêu cầm tờ đơn cần điền và bút mực đen, cùng nhau ngồi trước quầy điền.
Họ không chỉ phải điền thông tin của mình, mà còn phải đổi đơn cho nhau, điền thông tin của đối phương.
Điền xong, đưa cho nhân viên công tác trong quầy. Nhân viên công tác đối diện máy tính gõ gõ đánh đánh, không ngẩng đầu lên: “Đi vào trong chụp ảnh đi.”
Ôn Nhiên và Lạc Tiêu lại đứng dậy, đi đến nơi chụp ảnh.
Hai người làm theo lời hướng dẫn, không nói thêm gì với nhau, giống như hai học sinh ngoan nghe lời thầy cô.
Chờ ngồi vào chiếc ghế dài chụp ảnh cưới, dựa sát vào nhau, Ôn Nhiên mới có cảm giác chân thật, tim đập thình thịch, quay đầu lại, đôi mắt sáng rực nhìn Lạc Tiêu.
Lạc Tiêu cũng đang nhìn Ôn Nhiên, thần sắc đặc biệt dịu dàng.
“Nào, nhìn tôi.” Người quay phim đứng sau màn hình camera.
“Lại gần thêm chút, sát vào, đúng rồi.”
“Cười một cái.”
“Anh đẹp trai bên trái, vai bên phải hơi hạ xuống một chút.”
“Ài, đúng rồi, cứ như vậy, rất tốt.”
Rắc!
Ảnh cưới cứ thế đơn giản được chụp xong.
Mười phút sau, Ôn Nhiên và Lạc Tiêu nhận được giấy đăng ký kết hôn của mình — cuốn sổ màu đỏ rực, bên trái là họ tên, ngày đăng ký, bên phải dán ảnh cưới vừa chụp, và phía dưới cùng của trang bên kia có dấu nổi của Cục Dân Chính.
Toàn bộ quy trình lại đơn giản, tầm thường, thuận lợi và bình thường.
Nhưng trong lòng Ôn Nhiên:
!!
!!!
!!!!
Kết hôn!
Cậu và Lạc Tiêu kết hôn!
Họ là phu phu!
Phu phu được pháp luật công nhận!
Quá tuyệt vời!!!
Ôn Nhiên cầm cuốn sổ đỏ trong tay, lập tức nhào vào lòng Lạc Tiêu. Lạc Tiêu ôm lấy chân Ôn Nhiên, bế cậu lên cao.
Rất nhiều người trong đại sảnh Cục Dân Chính đều đang nhìn họ, như thể bị lây nhiễm, ai nấy đều mỉm cười.
Bên này, Cư Nhã Hân và Ôn Bình Bình cùng nhau uống cà phê tại một quán cà phê trong khách sạn, trò chuyện, tiện thể chờ tin tức đăng ký kết hôn của Ôn Nhiên và Lạc Tiêu.
Đúng lúc này, điện thoại của Ôn Bình Bình và Cư Nhã Hân đều reo lên.
Ôn Bình Bình cầm điện thoại trên bàn, Cư Nhã Hân cũng buông cà phê, giơ điện thoại lên.
Vừa nhìn, WeChat của hai người có cùng một bức ảnh giống hệt nhau: Ôn Nhiên và Lạc Tiêu tựa vào nhau, cười nhìn màn ảnh, trong tay mỗi người giơ một cuốn sổ đăng ký kết hôn màu đỏ rực.
Ôn Bình Bình: !!!
Cư Nhã Hân: !!!
Ôn Bình Bình lập tức cười, Cư Nhã Hân cũng cười.
Mà Ôn Nhiên và Lạc Tiêu lúc này đang ở đâu?
Đang bắt taxi chạy về biệt thự.
Trở lại biệt thự, thông qua cửa điện tử ở tầng hầm đi vào, cửa khép lại, hai người đã gấp không chờ đợi được vừa hôn nhau vừa cởi quần áo bên cạnh cầu thang.
Mới vừa khai trai, lửa cháy đồng cỏ, hôm nay Ôn Nhiên cũng không vẽ tranh, không có chuyện gì khác, hai người ăn ý quyết định làm một trận trời đất tối tăm.
Điểm dừng chân thứ nhất của hai người, là chiếc bàn ăn lớn bằng mặt bàn ở nhà ăn tầng một.
Khi Ôn Nhiên nằm trên đó, hơi lạnh từ mặt bàn truyền lên toàn bộ lưng cậu.
Cậu khẽ run rẩy, nhưng không phải vì lạnh, mà là vì cậu ngước cổ lên, thấy Lạc Tiêu đang vùi đầu vào giữa hai chân mình.
...
Tại công ty, trong văn phòng, Lạc Phong thấy ảnh giấy đăng ký kết hôn mà Lạc Tiêu gửi đến, chỉ đơn giản trả lời: 【 Chúc mừng 】
Nhưng Lạc Phong không lập tức đặt điện thoại xuống, mà là nhấn mở ảnh, phóng to giấy đăng ký kết hôn, cẩn thận nhìn.
Nhìn xong, Lạc Phong thầm nghĩ: Nhà thờ tổ quê nhà, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa.
Trước 32 tuổi, nhất định, không, phải! Mình phải có được cuốn sổ này!
Nếu không có...
Lạc Phong trong lòng hạ quyết tâm: Đừng trách ta năm sau chỉ cúng một nửa hương khói!
Lạc Phong lúc này lại nhận được tin nhắn từ Cư Nhã Hân: 【 Anh cả, con hôm nay và ngày mai không cần nhắn tin cho Nhiên Nhiên và Lạc Tiêu đâu nha 】
【 Không cần liên lạc với chúng nó 】
【 Nhiên Nhiên đăng ký xong nhắn tin cho mẹ nó, nói nó và Lạc Tiêu đi happy, có thể cần vài ngày 】
Đi hưởng tuần trăng mật? Bay đi rồi sao. Nhanh vậy à?
Lạc Phong đang định trả lời, tin nhắn của Cư Nhã Hân lại nhảy ra:
【 mặt đỏ.jpg 】
【 Đang động phòng đó 】
【 Đừng quấy rầy chúng nó 】
Lạc Phong: “……………………”
