Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Mười giờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính đôi và tấm rèm sa trắng tinh, làm căn phòng yên tĩnh trở nên sáng bừng —
Dưới sàn phòng khách quần áo vương vãi, cửa phòng ngủ mở hé vào trong, trên sàn cũng phân tán đủ loại quần áo, còn có giày, một chiếc ở cửa, chiếc khác hoàn toàn khác biệt nằm cạnh tủ đầu giường, lại có một góc chăn mỏng rủ xuống từ tấm ga giường màu trắng.
Trên giường, dưới lớp chăn mỏng mềm mại là hai đôi chân có màu da và kích cỡ khác nhau, nhưng đều trần trụi.
Bốn chân áp sát vào nhau, mu bàn chân hướng về cùng một hướng.
Hướng lên trên, là thân hình đắp chăn nhấp nhô như đồi núi.
Thì ra trên giường nằm hai người đàn ông.
Cả hai đều chưa tỉnh, còn đang ngủ say.
Một cánh tay của người đàn ông có làn da hơi ngăm đen gối dưới cổ người đàn ông có làn da trắng nõn kia, tay còn lại nằm ngoài chăn mỏng, đặt trên người chàng trai trẻ, tư thái ôm ấp thân mật.
Còn chàng trai trẻ được ôm, cổ và vai lộ ra ngoài chăn, có vài vết đỏ ái muội.
Trong phòng còn thoang thoảng mùi hương có thể ngửi thấy của sự hoan ái.
Đủ để thấy đêm hôm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong phòng khách sạn này.
Cùng lúc đó, dưới lầu, cổng lớn khách sạn, một chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng lại ở vòng xoay rộng rãi trước cửa.
Người giữ cửa mặc đồng phục khách sạn, đeo găng tay trắng bước tới, mở cửa sau Rolls-Royce, từ ghế sau bước xuống một người phụ nữ ăn mặc sành điệu tươi tắn, trông rất trẻ.
Người phụ nữ xuống xe, nhìn nhìn cửa khách sạn, thần sắc biểu lộ: À, chính là chỗ này rồi.
Quay đầu lại, một người đàn ông đang bước xuống từ phía bên kia xe, người phụ nữ cười nói với người đàn ông: “Ông xã, chúng ta đi lên thôi.”
Bước vào khách sạn, người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông, lập tức hướng tới thang máy ——
Lạc Chính Đình, Chủ tịch kiêm CEO Tập đoàn đa quốc gia Lyon, nhà giàu số một Châu Á gần hai năm nay.
Bên cạnh ông là phu nhân, Cư Nhã Hân.
Theo số liệu chính thức, gia sản vợ chồng này ước chừng 750 tỷ, đứng đầu bảng xếp hạng giới siêu giàu Châu Á.
Hai người có hai người con trai.
Con trai cả, Lạc Phong.
Con trai út, Lạc Tiêu.
Lạc Phong tạm thời không nhắc đến, Lạc Tiêu mấy năm nay vẫn luôn làm Lạc Chính Đình và Cư Nhã Hân đau đầu.
Chỉ vì cậu con trai út này sau khi tốt nghiệp Stanford năm 22 tuổi, suốt sáu bảy năm nay, liền không có công việc đàng hoàng, vẫn luôn “lưu lạc” bên ngoài.
Đúng vậy, lưu lạc, trong mắt người mẹ ruột Cư Nhã Hân chính là lưu lạc — đi bộ, du lịch vòng quanh thế giới, nói nghe thì hay.
Lần nào gặp Lạc Tiêu, tên tiểu tử thối này chẳng phải một bộ dạng mặt mày xám xịt, lôi thôi lếch thếch?
Còn là con trai bảo bối của nhà giàu số một Châu Á cái gì?
Thuần túy là một kẻ lang thang.
Cư Nhã Hân mấy năm nay, gặp cậu con trai này một lần liền đau đầu một lần.
Lần này vừa vặn đều ở thành phố C, lại muốn gặp mặt, Cư Nhã Hân đã nghĩ kỹ rồi: Phải khuyên nhủ, thế nào cũng phải khuyên nhủ.
Không cầu con làm công việc đàng hoàng, tốt xấu đừng làm kẻ lang thang chứ?
Đây rốt cuộc là con trai kiểu gì a.
Đại thiếu gia không làm, nhất định phải làm kẻ lang thang.
Đau đầu.
Cư Nhã Hân kéo cánh tay Lạc Chính Đình đi thang máy lúc chưa nói gì.
Chờ ra khỏi thang máy, người phụ nữ xinh đẹp tóc xoăn mặc váy liền ôn nhu nhưng ngữ khí kiên định nói với người đàn ông bên cạnh: “Không được, dù biết Lạc Tiêu sẽ chê em phiền, em vẫn phải nói.”
“Đi bộ thì đi bộ, nó không thể đẹp trai một chút mà đi bộ sao?”
“Cả ngày làm cho giống như kẻ lang thang vậy.”
“Nhìn thôi đã làm người ta đau đầu.”
“Con trai em, từ nhỏ bộ quần áo nào không phải Chanel, Hermès chứ, đến cuối cùng nuôi lớn, ngược lại...”
Cư Nhã Hân một đường oán giận.
Nàng lại nói: “Đã 28 tuổi rồi, yêu đương cũng không nói, kết hôn cũng không kết.”
“Lạc Phong không nói thì thôi, nó công việc bận rộn như vậy, không có thời gian.”
“Lạc Tiêu sao lại không nói chứ.”
“Không được! Nhất định phải nói cho mẹ một người bạn gái đi!”
“Trước 30 tuổi, thế nào cũng phải kết hôn cho em...”
Cứ nói như vậy, vợ chồng hai người đi tới cửa phòng 2028.
Lạc Chính Đình đang định gõ cửa, bỗng nhiên phát hiện cửa phòng ngủ 2028 đang khép hờ, không khóa.
Khóa cửa không biết là hỏng hay hết pin, đang phát ra tiếng tít tít tít báo động yếu ớt, không rõ ràng lắm.
Sao lại...? Lạc Chính Đình và Cư Nhã Hân nhìn nhau khó hiểu — cửa sao lại không khóa?
Biết họ sắp đến, cố ý không khóa sao?
“Lạc Tiêu?” Cư Nhã Hân gõ gõ cửa, nói rồi đẩy cửa bước vào.
Bước vào, đang định nói “Cửa con không khóa”, bỗng chốc đứng khựng lại.
Bởi vì nàng thấy quần áo dưới sàn.
Lạc Chính Đình vào cửa từ phía sau cũng thấy, đồng dạng khựng lại.
Hai vợ chồng lại nhìn nhau — Cái này...?
Không đúng! Có tình huống!
Quần áo dưới sàn rõ ràng không phải của một người!
Không lẽ là...!?
Cư Nhã Hân có phán đoán, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Tiếp theo, nàng lập tức biểu lộ niềm vui sướng — Thì ra Lạc Tiêu không phải một mình a!?
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng mang theo kinh ngạc và mơ hồ, khàn khàn rõ ràng.
Âm thanh đó hét lên: “Anh là ai!?”
Cư Nhã Hân nghe thấy: ?
Lạc Chính Đình: !
“Lạc Tiêu?” Cư Nhã Hân và Lạc Chính Đình thử lên tiếng, nhưng họ đều không động, không đi vào, sợ lúc này không tiện.
Trong phòng ngủ, trên giường, chàng trai da trắng nõn quấn chặt chăn quanh người, vẻ mặt kinh hãi lại mơ hồ nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên mép giường, quấn chiếc khăn tắm lớn ngang hông.
Người đàn ông đó chính là Lạc Tiêu.
Lạc Tiêu giơ hai tay lên, là một cử chỉ “em bình tĩnh” “anh không qua đó”, đồng thời quay đầu nhìn về phía phòng khách — anh nghe thấy giọng Cư Nhã Hân và Lạc Chính Đình, nhưng không quan tâm.
Lạc Tiêu thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn về phía người con trai trên giường, nhìn chàng trai cuộn tròn trong chăn: “Em không nhớ rõ?”
Ôn Nhiên trên giường: “...”
“Tôi...”
“Anh...”
Ôn Nhiên nghẹn nửa ngày, không nói ra được lý do, mặt đỏ bừng.
Cậu đã nhớ ra rồi, hôm qua cậu đi theo Thương Qua đến quán bar.
Thời gian lùi về trước một ngày.
Ôn Nhiên buồn bực nằm sấp trên bàn làm việc — bản thảo của cậu lại lại lại bị biên tập loại.
Biên tập cảm thấy cốt truyện bình đạm, mấy phân cảnh cốt truyện, xung đột giữa các nhân vật không đủ.
Nói cậu đang vẽ sổ chi tiêu.
Ôn Nhiên không buồn bực sao được.
Cậu nằm sấp trên bàn làm việc, đơn giản là không vẽ nữa, lấy điện thoại đã tắt tiếng ra, gửi cho Thương Qua: 【 có d.a.o không 】
【 mang qua đây 】
【 đ.â.m tao một cái 】
【 tao lại lại lại không muốn sống nữa 】
Thương Qua trả lời ngay lập tức: 【 chim cánh cụt nhéo ly Cocktail lắc lắc.jpg 】
【 Hải, chuyện to tát gì chứ 】
【 Chẳng phải lại không vẽ được sao 】
【 Đơn giản, mày đừng làm nữa 】
【 Trực tiếp đuổi việc biên tập đi 】
Ôn Nhiên: 【 Nói chuyện thực tế chút 】
Thương Qua: 【 Vậy thì ra ngoài happy đi 】
【 Đổi tâm trạng 】
【 Uống chút rượu? 】
Ôn Nhiên: 【 Được 】
Thương Qua: 【 Gửi định vị 】
【 Tối 9 giờ qua đây 】
【 Tao chờ mày 】
【 À, đúng rồi, nhớ ăn mặc hở hang chút nha 】
Ôn Nhiên: 【 Vớ da muốn không? 】
Thương Qua: 【 Được nha 】
Ôn Nhiên: 【 mỉm cười.jpg 】
【 Được cái quỷ 】
【 Bộ lên đầu mày á 】
Thương Qua: 【 lè lưỡi lêu lêu lêu.jpg 】
Hẹn với Thương Qua xong, Ôn Nhiên vẫn mở máy tính ra nhìn lại chương bị biên tập phủ định toàn bộ kia.
Cậu cũng thừa nhận, cốt truyện quá bình thường, không có điểm xung đột nào.
Nhưng cậu vẽ đâu phải cung đấu hay võ hiệp nha.
Chỉ là tiểu ngọt mạn thôi.
Ôn Nhiên đau đầu.
Không thèm nhìn nữa, Ôn Nhiên đẩy tablet ra, tắt máy tính.
Ôn Nhiên, nam, 24 tuổi, người bản địa thành phố C, là một họa sĩ truyện tranh mạng, đáng tiếc không có danh tiếng gì trên mạng, dựa vào vẽ truyện tranh kiếm sống qua ngày.
