KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI CHỒNG ĐẠI GIA SAU MỘT ĐÊM LĂN GIƯỜNG

Chương 82: Ngoại truyện 3

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

“Soái ca, tiện thể xin cái WeChat được không?”

Đột nhiên có người đến, Ôn Nhiên và Thương Qua giật mình.

Ôn Nhiên vội vàng lật úp chiếc điện thoại có nội dung không nên cho người khác xem xuống, lại che giấu mà hắng giọng.

Ừm? Lúc này cậu mới nhìn về phía người tới.

Là một người đàn ông, đeo kính râm.

Tìm ai a? Ôn Nhiên còn mơ hồ một chút, nhìn sang Thương Qua bên cạnh.

Thương Qua vẻ mặt khó hiểu: “Đừng nhìn tao a, khẳng định tìm mày.”

À à.

Ôn Nhiên lúc này mới nhìn về phía người đàn ông đeo kính râm, thành thục mà từ chối: “Ngại quá, tôi có bạn trai rồi.”

Thương Qua bên cạnh thở dài — Từ chối người ta như vậy, cậu thật sự sợ mình độc thân chưa đủ triệt để sao.

Từ chối thì từ chối, nói cái gì có bạn trai a, thật là quá chắn đào hoa.

Kết quả người đàn ông kính râm trả lời một câu: “Không sao, không phải gì cả, kết bạn thôi.”

Nói rồi nghiêng người, quay đầu ý bảo một hướng khác: “Không phải tôi, là bạn tôi bên kia. Đại soái ca.”

Ôn Nhiên và Thương Qua đồng thời quay đầu: !!

Thế này mới gọi là đẹp trai! Khí chất này!

Cái vai rộng lớn mà mắt thường có thể thấy được này!

Sự chênh lệch hình thể!

Là chênh lệch hình thể mà họ yêu thích nhất!

!!

Không đợi Ôn Nhiên phản ứng, Thương Qua lập tức duỗi tay cầm lấy điện thoại trước mặt Ôn Nhiên: “Tới tới, thêm đi.”

“Được rồi.” Người đàn ông kính râm cười.

Ôn Nhiên: ?

Điện thoại nhanh chóng bị nhét trở lại tay Ôn Nhiên, Thương Qua thúc giục cậu: “Mày tự thêm đi.”

? Ôn Nhiên nhìn Thương Qua.

Thương Qua cũng nhìn Ôn Nhiên: Thêm đi a! Kia chính là cửa sổ đôi! Cửa sổ đôi còn bùng nổ hơn tủ lạnh! Sống! Không phải tranh mới vẽ!

Thôi được rồi.

Ôn Nhiên cúi đầu, lặng lẽ chạm vào điện thoại.

Cách đó không xa, Lạc Tiêu thấy cảnh quét điện thoại này vẫn cười một chút — nhưng lại có vẻ anh mới là người ôn tồn do dự nhất.

Cho nên do dự cái gì? Có gì mà phải do dự?

Lạc Tiêu đứng dậy.

Bởi vậy Ôn Nhiên đưa điện thoại ra vừa mới ngẩng đầu lên, liền kinh ngạc thấy người đàn ông đã đi tới trước mặt —

Rất cao, so với cậu cao 1m79 còn cao hơn một cái đầu, rất to lớn, nhìn gần thoáng qua, liền có thể thấy được bờ vai rộng lớn, lồng n.g.ự.c đầy đặn dưới lớp áo mỏng, còn có cánh tay săn chắc trơn láng dưới tay áo ngắn.

Ngũ quan cũng sâu sắc, rất man, màu da hơi ngăm đen.

Ôn Nhiên vừa nhìn thấy người đàn ông, liền bị lực đánh vào thị giác làm cho mặt lộ vẻ kinh ngạc — Sao lại đi tới đây?

Thương Qua bên cạnh cũng vẻ mặt ngạc nhiên: Ngọa tào! Ngọa tào! Chiều cao này, hình thể này, khí chất khí tràng này! Ngọa tào!

“Tôi tên là Lạc Tiêu.”

Theo tiếng tự giới thiệu này, người đàn ông kính râm vừa nãy đã để lại ánh mắt trêu chọc, xoay người đi rồi.

“Lạc trong lạc đà, Tiêu trong phong tiêu.”

Sau câu này, Thương Qua cũng chuồn.

Trước khi đi còn không quên trêu chọc Ôn Nhiên: Nắm bắt cơ hội tốt nha ~

Mặt Ôn Nhiên lập tức đỏ lên một chút, may mắn trong quán bar ánh sáng mờ, không quá nhìn ra được.

Ôn Nhiên lắp bắp một chút, đón ánh mắt người đàn ông, tiếp lời: “Chào anh, tôi tên là Ôn Nhiên.”

“Cùng bạn bè đến chơi à?” Lạc Tiêu đứng ở đầu bên kia của quầy bar tròn, rất tự nhiên đáp lời.

“Ừm.” Ôn Nhiên gật gật đầu, rõ ràng là vẻ mặt không nói nhiều lời.

“Tôi không phải người thành phố C, đến đây chờ tham gia hôn lễ của bạn bè.”

“Chính là người vừa nãy.”

Lạc Tiêu tìm đề tài, “Quen biết lúc đi bộ.”

“Em biết đi bộ không?”

Ôn Nhiên lại gật gật đầu, cậu thực ra có chút xấu hổ, cũng nhất thời không biết nói gì, vì là người hướng nội (i-person), không giỏi xã giao, đặc biệt là với người lạ mới quen.

Lạc Tiêu đã nhận ra, liếc qua ly rượu trong tầm tay Ôn Nhiên trên mặt bàn, “Tôi mời em uống ly nước trái cây nhé.”

“Ách...”

Ôn Nhiên thực ra muốn từ chối.

Thấy Lạc Tiêu hướng về phía người phục vụ không xa ra hiệu bằng tay, lại quay đầu nhìn qua, Ôn Nhiên dừng lại một chút, sửa lời: “Vẫn là Cocktail đi.”

Đến quán bar nào có ai uống nước trái cây, cậu lại không phải học sinh cấp ba, vị thành niên.

Ôn Nhiên cũng thích một ly khi thư giãn.

“Được.” Lạc Tiêu hướng người phục vụ vừa đến gần: “Hai ly Cocktail, độ cồn thấp một chút.”

Người phục vụ quay người đi lấy rượu, Lạc Tiêu lại nhìn về phía Ôn Nhiên, chủ động tiếp lời: “Trò chuyện đề tài gì, em sẽ cảm thấy nhẹ nhàng thả lỏng hơn một chút?”

Ừm? Ôn Nhiên chớp chớp mắt.

Lạc Tiêu đối diện với ánh mắt trong veo của cậu, cười cười, đề nghị: “Chơi xúc xắc không?”

Lạc Tiêu đi lấy chiếc cốc và hai viên xúc xắc trên bàn của băng ghế vừa nãy, quay lại, xúc xắc ném vào cốc, một tay nắm, lắc, “Đoán xem. Hai viên xúc xắc, nhỏ nhất là 2 điểm, lớn nhất là 12 điểm, 7 trở xuống là Tiểu, 8 trở lên là Đại, đoán Đại đoán Tiểu, thử xem?”

Lạc Tiêu lắc cốc, úp cốc xuống bàn trước mặt họ, ánh mắt ý bảo Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên rũ mắt nhìn một chút, “Đại?” Cậu không chắc chắn, đoán mò.

Lạc Tiêu mở cốc ra, một viên 4 điểm, một viên 6 điểm, 10 điểm, quả nhiên là Đại.

“Đoán đúng rồi.” Lạc Tiêu cười, ngước mắt nhìn Ôn Nhiên, Ôn Nhiên cũng cười một cái.

“Lại nhé.” Lạc Tiêu lại bắt đầu lắc xúc xắc.

“Em đoán trước đi.”

Ôn Nhiên: “Đại?”

Lạc Tiêu đặt cốc xuống, mở ra, quả nhiên vẫn là Đại.

“Đúng rồi.”

Ôn Nhiên theo bản năng lại cười một chút — Đừng quan tâm chơi cái gì, thắng là vui, vĩnh viễn là bản năng của con người.

“Đoán tiếp đi.”

 

back top