Từ sâu trong cơ thể dâng lên một luồng khô nóng lạ lẫm và khó xử, kêu gào muốn dán chặt lấy anh.
Cứ như người bị hạ thuốc không phải anh, mà là tôi.
Tôi cố gắng đè ép bản năng cơ thể, nhưng hơi thở ngày càng loạn.
Đầu ngón tay hơi chai của Chu Cẩn Hoài day mạnh lên tuyến thể đang phát nóng sau gáy tôi.
"Đừng... đừng chạm vào..." Tôi cắn môi.
Một cảm giác khoái lạc khó tả lập tức xông thẳng toàn thân. Da đầu tôi tê rần, đầu ngón tay run rẩy.
Anh áp sát lại, làn môi nóng bỏng gần như dán vào vành tai tôi.
"Nghe nói chỉ cần tiêm tin tức tố đủ mạnh, đủ nhiều, Beta cũng không phải là không thể hoàn toàn đánh dấu, hửm?"
Âm cuối cao vút như một chiếc móc nhỏ, hung hăng quẹt qua tim tôi.
Tôi chóng mặt hoa mắt. Rất muốn được anh ôm, được anh hôn...
Nhưng một năm kết hôn này, Chu Cẩn Hoài chưa từng chịu chạm vào tôi. Anh ghét tôi, thậm chí chán ghét sự đụng chạm của tôi.
Có lần tôi vô tình chạm vào lòng bàn tay anh, sắc mặt anh liền biến đổi, mím môi xoay người đi thẳng vào phòng tắm xả nước nửa tiếng đồng hồ.
Những lời trong bình luận kia sao có thể là thật được.
Tôi vùng vẫy muốn đẩy anh ra, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của tin tức tố.
Nhưng không ngờ Chu Cẩn Hoài đột ngột cúi đầu.
Tuyến thể sau gáy bị răng nanh nhẹ nhàng ngậm lấy, rồi đ.â.m thủng.
Tin tức tố nồng như rượu mạnh điên cuồng rót vào cơ thể.
"Tách" một tiếng, sợi dây lý trí đứt đoạn.
Tôi không nhịn được nữa, đưa tay vòng lấy cổ anh, chủ động hôn lên.