Lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, toàn thân tôi như bị xe tải hạng nặng nghiến qua nghiến lại nhiều lần.
Tay đau, eo đau, chân cũng đau.
Chu Cẩn Hoài đúng là đồ điên. Bảo dược hiệu sáu tiếng, thật sự không thiếu một phút nào.
Cửa phòng bị gõ, một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt truyền vào.
"Tỉnh rồi?"
"Tôi nấu cơm rồi, ra ăn một chút đi."
Tôi xoa eo, không còn sức để làm mình làm mẩy, vật lộn ngồi dậy vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài.
Trên bàn chỉ cô đơn đặt một bát mì. Tôi kinh ngạc nhìn Chu Cẩn Hoài.
Gương mặt nghiêng của anh bình tĩnh khắc chế, đang ngồi bên cửa sổ xem máy tính. Ánh nắng phác họa nên đường nét rõ ràng.
"Anh không ăn sao?" Giọng tôi khàn đặc, khi nói chuyện tác động đến da cổ, nơi đó truyền đến cảm giác đau nhói thầm kín.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt bình thản:
"Tôi phải xử lý tài liệu công ty, em ăn trước đi."
Ngữ khí xa cách, khác hẳn với con người mất kiểm soát đêm qua.
Trong lòng tôi chua xót, thành thục tự mình ăn.
Quả nhiên bình luận là lừa người. Kết hôn một năm, anh chưa từng ngồi ăn cùng bàn với tôi, luôn đợi tôi ăn xong rời đi mới xuất hiện.
Ngày thường càng kiệm lời như vàng, ghét tiếp xúc thân thể. Sao có thể thích tôi được?
Lúc này, trước mắt đột nhiên xẹt qua bình luận:
【Hô, nam chính diễn cũng giống thật đấy! Có giỏi thì đừng có "cứng" chỗ kia kìa!】
【Cười c.h.ế.t mất, xử lý tài liệu trong miệng anh ta chính là cách mỗi giây lại refresh màn hình một lần à?】
【Thụ bảo ơi, không phải anh ta không muốn ăn cơm với cậu, là anh ta đợi ăn đồ thừa của cậu đấy!】
Động tác của tôi khựng lại. Ánh mắt dời khỏi dòng bình luận, thông qua sự phản chiếu trên cửa kính sát đất, tôi lờ mờ nhìn thấy màn hình máy tính của Chu Cẩn Hoài.
Vành tai anh đỏ bừng. Ánh mắt tán loạn.
Nhưng lại mang vẻ mặt nghiêm túc... chơi dò mìn?!
Bình luận vẫn tiếp tục:
【Chậc chậc, ròng rã sáu tiếng! Sau khi thụ bảo ngất đi, anh ta nắm tay thụ bảo... cũng được đấy.】
【Bề ngoài là đóa hoa cao lãnh, nội tâm chẳng qua là một kẻ bám đuôi biến thái u ám tự ti mà thôi.】
【Anh ta đã gặp cậu từ trước khi liên hôn rồi, vừa gặp đã chung tình với cậu.】
【Khó khăn lắm mới cưới được về nhà, lại sợ chứng nghiện của mình phát tác dọa cậu chạy mất, chỉ dám nửa đêm trốn đi, lén lút ôm quần áo của cậu mà "tấn công".】
...