Năm ấy là năm rực rỡ nhất.

Chương 12

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Chẳng biết hôm nay là ngày gì.

Mọi chuyện xúi quẩy cứ dồn dập kéo đến.

Đi được một nửa đường.

Trời bỗng đổ mưa.

Ngay sau đó.

Tôi ở nhà hàng đợi Thẩm Dụ Thời suốt hai tiếng đồng hồ.

Nhắn tin không trả lời.

Gọi điện cũng không thông.

Sợ anh xảy ra chuyện gì, tôi đội mưa vội vã chạy về ký túc xá.

Kết quả thấy anh ngay cả đèn cũng không bật, ngồi bên cạnh giường chẳng biết đang thẩn thờ cái gì.

Trái tim đang treo ngược vì lo lắng cuối cùng cũng được hạ xuống.

Nhưng giây tiếp theo, sự bực bội vì bị cho leo cây lại trào dâng trong lòng.

Tôi kìm chế cơn giận đi đến trước mặt anh.

"Tôi ở nhà hàng đợi anh hai tiếng đồng hồ, nhắn tin anh cũng không trả lời, Thẩm Dụ Thời, anh tốt nhất là giải thích cho ——"

Tôi chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói khàn đặc ngắt lời:

"Chúng ta chia tay đi."

Tôi sững sờ tại chỗ, huyết sắc trên mặt trong chốc lát nhạt đi.

"Anh nói cái gì?"

Thẩm Dụ Thời ngẩng đầu nhìn tôi, gằn từng chữ:

"Tống Cẩn Ngôn, chúng ta chia tay."

Ngón tay lún sâu vào lòng bàn tay, vậy mà tôi chẳng hề cảm nhận được cơn đau.

"Lý do?"

Thẩm Dụ Thời ngước mắt nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ nhếch.

"Chán rồi."

Lần đầu tiên tôi thấm thía lời nói có thể gây tổn thương đến nhường nào.

Trái tim như bị một nhát d.a.o đ.â.m vào rồi xoáy mạnh.

Tôi siết chặt nắm đấm, hốc mắt cay xè.

"Mẹ kiếp, anh nói lại lần nữa xem?"

Đối diện với ánh mắt im lặng của anh.

Tôi xông lên giơ tay đ.ấ.m thẳng vào mặt anh một cái.

"Lúc tối qua anh đối với tôi 'cứng' như thế sao không bảo chán đi?"

Thẩm Dụ Thời bị tôi đánh đến lệch mặt đi.

Anh như không biết đau mà quay đầu lại nhìn tôi.

Đôi mắt đen láy kìm nén một luồng cảm xúc nặng nề.

"Tống Cẩn Ngôn, cậu giận cái gì chứ?"

"Ngay từ đầu chẳng phải cậu cũng chỉ muốn chơi đùa tôi thôi sao?"

Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Đầu óc vật vã suốt đêm nay truyền đến từng cơn choáng váng.

Tôi cố gượng buông cổ áo anh ra.

Lạnh lùng nhìn anh.

"Anh nói đúng rồi đấy, tôi chẳng qua cũng chỉ là chơi đùa anh thôi, anh tưởng mình là cái thá gì chứ?"

"Thẩm Dụ Thời, người muốn làm chóa cho tôi có mà đầy ra, anh là cái thá gì?"

Sợ chút lòng tự trọng vụn vỡ đang cố gắng duy trì bằng chút sức lực cuối cùng sẽ vỡ nát hoàn toàn trước mặt anh.

Tôi không nhìn anh nữa, quay người bước đi.

Bên ngoài trời đang mưa.

Cơn gió lạnh kèm theo mưa phùn khiến cả đầu óc tôi trở nên mụ mị.

Tôi bừa bãi tìm một khách sạn tắm rửa xong, ngay cả tóc còn chưa sấy khô đã lăn ra giường.

Lúc này đã qua mười hai giờ đêm.

Đúng là một ngày tồi tệ.

Tôi vùi mặt vào gối, cả người lạnh ngắt cuộn tròn thành một cục.

Đây có lẽ chính là kết cục của việc trêu chọc trai thẳng nhỉ.

 

back top