Cố vấn học tập bảo dạo này giường trống đang căng, không tiện điều chỉnh.
Tôi cũng không thể ngày nào cũng ở khách sạn được.
Chẳng còn cách nào khác.
Để tránh mặt Thẩm Dụ Thời.
Tôi chỉ có thể mỗi ngày tính toán thời gian, cố gắng lệch giờ với anh.
Không đi sớm về muộn.
Thì cũng về ký túc xá sớm rồi kéo rèm giường tránh chạm mặt.
Dẫn đến dạo này tinh thần có chút uể oải.
Sơ suất trong lúc tập luyện cũng nhiều hơn.
Lục Duy chẳng biết có phải hiểu lầm tôi vẫn đang chìm đắm trong vũng lầy thất tình không thoát ra được không, nó trực tiếp kéo tôi đi xem thi đấu bóng rổ.
"Anh Ngôn, việc gì chúng ta phải treo cổ trên một cái cây chứ? Anh nhìn xem, toàn là soái ca cao trên mét tám, cơ bụng tám múi kìa..."
Tôi im lặng nhìn dàn sinh viên thể dục thể thao đang đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng cách đó không xa, thầm nghĩ có thời gian này thà về ngủ bù còn hơn.
Lục Duy thấy vẻ mặt không mấy hứng thú của tôi, trực tiếp chỉ vào một nam sinh cách đó không xa.
"Nè, cái đứa mặc áo số 8 kia là em họ em, năm nay vừa tròn 18, anh thấy ưng không?"
Tôi nhìn theo hướng nó chỉ.
Đối phương là một nam sinh có vẻ ngoài tỏa nắng, lúc cười còn hiện ra hai cái răng khểnh nhỏ.
Nhìn tiếng hò hét của đám nữ sinh xung quanh thì cũng khá được yêu thích.
Mí mắt tôi giật giật, nhìn Lục Duy với vẻ mặt khó tả:
"Nó thật sự là em họ chú à? Đẩy thiếu niên vào hố lửa, chú không sợ mợ chú đánh gãy chân chú sao?"
Lục Duy vỗ vai tôi, vẻ mặt vô cùng trượng nghĩa.
"Phù thủy không làm hại người trong nhà mà."
"..."
Tôi chán nản thu hồi ánh mắt: "Thôi, đời này chạm vào cái gì cũng không chạm vào trai thẳng nữa."
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cùng một cái hố mà nhảy lần thứ hai.
Đó chẳng phải là quá ngu ngốc sao?
Trận bóng rổ kết thúc.
Cậu em họ chạy tới.
Mang theo hơi thở thanh xuân phả vào mặt.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
"Dẫn anh em qua xem chú thi đấu."
Lục Duy giới thiệu.
"Em họ anh, Hạ Vũ."
"Đây là anh em của anh, Tống Cẩn Ngôn."
Hạ Vũ cong mày cười, ngoan ngoãn gọi một tiếng "Anh Ngôn".
Khóe môi tôi hơi nhếch, gật đầu với cậu ta.
"Đi thôi, đi ăn cơm." Lục Duy nhìn giờ, đề xuất ra ngoài trường ăn cơm.
Kết quả đường mới đi được một nửa, thằng nhãi này đã bị một cuộc điện thoại gọi đi mất.
Ba người còn lại hai người.
Không khí có chút gượng gạo nhẹ.
May mà cậu thiếu niên có tính cách cởi mở.
Chủ đề nói chuyện khá thoáng.
Tôi thi thoảng đáp lại vài câu, không khí cũng không bị chùng xuống.
Đột nhiên, tầm mắt ngẩng lên bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo u ám của ai đó.
Bước chân tôi khựng lại, đột ngột dừng chân.
Hạ Vũ tò mò nhìn tôi.
"Anh Ngôn, sao thế anh?"
Tôi thu lại tâm trí, lắc đầu.
"Không sao, đi thôi."
Chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi.
Vốn dĩ muốn quẳng ra sau đầu.
Nhưng cho đến khi ăn xong cơm, lòng tôi bỗng có chút để tâm và tức giận khó hiểu.
Không phải chứ, cái vẻ mặt lúc nãy của Thẩm Dụ Thời là có ý gì?
Mẹ kiếp cứ làm như tôi là người bắt cá hai tay không bằng.
Lúc đầu hai người ở bên nhau là anh đề nghị.
Bây giờ chia tay cũng là anh muốn.
Cho dù tôi có thật sự yêu đương với người khác thì anh có tư cách gì mà bày ra cái vẻ mặt bị phụ bạc đó chứ.
Tâm trạng không vui, ăn xong cơm tôi càng không muốn về ký túc xá.
Vừa hay thằng nhãi Lục Duy bận xong chạy qua, bảo tối nay cùng nhau leo rank.
Bạn cùng phòng của Hạ Vũ tối nay không ở ký túc xá, dứt khoát sang bên chỗ cậu ta.