Năm ấy là năm rực rỡ nhất.

Chương 15

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Gọi đồ nướng bia bọt, vài ván game trôi qua chơi cũng khá là đã.

Nghỉ giữa hiệp, Lục Duy không cẩn thận làm đổ rượu trên bàn, chất lỏng mát lạnh trực tiếp đổ lên người tôi.

"..."

Lục Duy vẻ mặt chột dạ sờ mũi.

Hạ Vũ thấy vậy vội vàng nói:

"Anh Ngôn, nếu anh không chê thì anh cứ thay tạm quần áo của em đi?"

Nói đoạn, cậu ta đã đứng dậy đi về phía tủ quần áo.

Tôi đang định ngăn lại thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn thông báo cuộc gọi đến của Thẩm Dụ Thời, tôi ngẩn người vài giây rồi nhấn nghe.

Đầu dây bên kia truyền đến lời hỏi thăm khẽ khàng của anh.

"Cậu đang ở đâu?"

Trong đầu hiện lên một cách không đúng lúc khuôn mặt thất vọng trắng bệch của anh ban ngày.

Mí mắt tôi hơi rủ xuống, có chút bực dọc hỏi:

"Có việc gì không? Không có việc gì tôi cúp máy đây."

Bên kia dường như hơi thở ngừng lại một chút, nhanh chóng nói:

"Tối nay có kiểm tra phòng, lúc nào cậu về?"

Nói xong, anh lại nhanh chóng bổ sung một câu.

"Bây giờ bên ngoài đang mưa, có cần tôi đi đón cậu không?"

Tôi khẽ nhíu mày, đang định lên tiếng thì bị Hạ Vũ ngắt lời.

"Anh Ngôn, cái áo này em mua hơi rộng, anh mặc chắc là vừa đấy..."

Cậu ta vừa nói vừa lấy một chiếc áo dài tay trong tủ ra đưa cho tôi.

Tôi khựng lại một chút, đưa tay đón lấy.

Chưa kịp nói lời cảm ơn đã nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nói đè nén đầy kiềm chế.

"Tống Cẩn Ngôn, bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Có phải đang ở cùng với nam sinh lúc ban ngày không?"

Thái độ vượt quá giới hạn khiến tôi có chút khó chịu.

Tôi chẳng nể nang gì mà mắng lại:

"Tôi ở cùng với ai liên quan gì đến anh, Thẩm Dụ Thời, chúng ta đã chia tay rồi, anh bớt quản chuyện của tôi đi!"

Nói xong, không đợi đối phương lên tiếng, tôi dứt khoát cúp điện thoại.

Có lẽ là vì đã chọc giận Thẩm Dụ Thời.

Bên kia liên tục gọi điện thoại tới.

Sau khi gác máy ba lần liên tiếp.

Tôi tặc lưỡi một cái.

Dứt khoát kéo số vào danh sách đen.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Tôi vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt hóng hớt của Lục Duy.

"Đây là anh trai người yêu cũ gọi tới à?"

"Đù, không lẽ anh ta muốn quay lại?"

"..."

Tôi lườm nó một cái, mỉa mai nói: "Quay lại cái con khỉ."

Chia tay là anh đề nghị.

Bây giờ ước chừng là tính chiếm hữu còn sót lại của trai thẳng đang trỗi dậy thôi.

Không muốn bị những cảm xúc phiền muộn quấn thân, tôi giơ chân đá đá Lục Duy.

"Game có chơi nữa không?"

"Chơi chứ, chơi chứ, tối nay xuyên màn đêm nhé."

Ai đó vừa bảo muốn chơi game xuyên đêm, chơi chưa đầy một tiếng.

Liền ôm bụng chạy tót vào nhà vệ sinh.

Tôi vẻ mặt ghét bỏ nhíu mày, nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa.

Tối nay tôi không muốn về chỗ Thẩm Dụ Thời.

Chỉ đành ra khách sạn ngủ một đêm.

Tôi nói với Hạ Vũ một tiếng rồi quay người đi ra phía cửa.

Kết quả vừa kéo cửa phòng ký túc xá ra.

Liền bị chàng trai đứng bên ngoài dọa cho giật mình.

Mái tóc đen trước trán Thẩm Dụ Thời bị nước mưa làm ướt sũng, lông mi khẽ run rẩy.

Khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ thê thảm chưa từng thấy.

Ánh mắt anh lúc rơi lên bộ quần áo tôi đang mặc, đồng tử bỗng chốc co rụt lại.

Trước sự xuất hiện đột ngột của anh, tôi có chút ngơ ngác.

"Sao anh lại tới đây?"

Hạ Vũ phía sau bước tới chỗ tôi: "Anh Ngôn, ai thế ạ?"

Ánh mắt Thẩm Dụ Thời đột nhiên run lên dữ dội, không đợi tôi nói gì, anh đã trực tiếp kéo tôi đi.

Chẳng biết phát điên cái gì.

Thẩm Dụ Thời mím môi không nói một lời đưa tôi về ký túc xá.

Cửa vừa đóng lại.

Gáy tôi đã bị một bàn tay lạnh lẽo giữ chặt.

"Thẩm Dụ Thời, anh ——"

Môi bị anh chặn đứng.

Hơi thở nóng ẩm quấn quýt vào nhau.

Hôn đến mức tôi gần như không thở nổi.

Khó khăn lắm mới vùng vẫy thoát ra được.

Tôi tức giận giơ tay tát anh một cái.

"Mẹ kiếp anh có bệnh à?"

Thẩm Dụ Thời bị tôi tát đến lệch mặt đi.

Hốc mắt đỏ hoe ẩn hiện ngấn nước.

Anh ôm chặt lấy tôi, bờ môi run rẩy vùi đầu vào cổ tôi.

"Tống Cẩn Ngôn, chúng ta không chia tay có được không..."

"Ngay đêm hôm đó sau khi cậu đi, tôi đã hối hận rồi..."

Giọng anh run rẩy.

Tiếng nói lộ ra một nỗi đau đớn và đè nén khó tả.

"Những lời các cậu nói trong phòng bao tôi có thể coi như không biết... Cho dù cậu chỉ muốn chơi đùa tôi, tôi cũng sẽ ở bên cậu..."

"Cẩn Ngôn, cậu không được tìm người khác, tôi làm chóa của cậu... Chỉ cần cậu không chia tay với tôi..."

Tôi ngẩn người, cuối cùng cũng biết nguyên nhân sự phản thường của anh đêm đó.

Trong lòng như bị một tảng đá đè nặng.

Tôi có chút khó lòng chấp nhận: "Cho nên, anh vì chuyện đó mà muốn chia tay với tôi?"

Đối diện với hốc mắt đỏ hoe của anh.

Tôi vẻ mặt nghẹn khuất nói:

"Là đám ngốc đó riêng tư cá cược với nhau, tôi hoàn toàn không biết chuyện này."

Đối diện với đôi mắt ngơ ngác của anh, tôi tức giận đến ngứa răng.

"Thẩm Dụ Thời, anh thậm chí còn không thèm xác nhận với tôi lấy một câu, liền khẳng định tôi là loại người như vậy sao?"

Chàng trai trước mắt biểu cảm lập tức hoảng loạn.

"Xin lỗi, là tôi sai rồi..."

Anh như tìm lại được vật báu mà nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt tội nghiệp nhìn tôi chằm chằm.

"Cẩn Ngôn, chúng ta quay lại có được không?"

Nói chia tay là chia tay, nói quay lại là quay lại.

Coi tôi là cái gì chứ?

Tôi lạnh lùng gạt tay anh ra.

"Quay lại? Anh mơ đi, ông đây không bao giờ ăn cỏ quay đầu."

 

back top