"Đang yên đang lành sao lại trẹo chân thế này?"
Thẩm Dụ Thời mím môi không nói, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Biết tâm trạng anh đang tệ.
Tôi không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn đỡ anh.
"Đi thôi, tôi đưa anh về ký túc xá."
Vừa dứt lời đã bị Thẩm Dụ Thời đẩy ra.
Nhìn chàng trai đang mím môi, đi khập khiễng về phía trước.
Răng hàm tôi ngứa ngáy, suýt nữa thì tức đến bật cười.
Cái đồ không có lương tâm.
Uổng công tôi chạy thốc chạy tháo đến đây.
Đúng là đem mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.
Lồng n.g.ự.c tôi nghẹn ức.
Lạnh lùng nhìn người đang đi với tốc độ rùa bò phía trước.
Lúc anh sắp lên bậc thang, tôi vẫn không nhìn nổi nữa, bước tới chặn anh lại.
"Được rồi, để tôi cõng anh lên."
Thẩm Dụ Thời xem như không thấy, kéo cái chân què định lách qua tôi.
Hết lần này đến lần khác phớt lờ tôi.
Dù tính tình tôi có tốt đến đâu cũng bị anh chọc giận thật rồi.
Hừ.
Cái đồ bướng bỉnh, tôi không tin là không trị được anh.
Tôi cười lạnh một tiếng.
Một tay ấn mạnh anh lên tường.
"Thẩm Dụ Thời, anh thử đẩy thêm cái nữa xem?"
"Đẩy nữa là tôi hôn anh ngay tại đây đấy."
Đồng tử Thẩm Dụ Thời hơi co lại, giọng nói kìm nén một cơn giận.
"Tống Cẩn Ngôn, cậu còn cần mặt mũi không?"
Tôi bày ra bộ mặt bất cần đời.
"Tôi thì không ngại mất mặt đâu, nhưng anh mà còn dây dưa nữa là lát nữa người đông lên đấy..."
Thẩm Dụ Thời siết chặt nắm đấm, vài giây sau, như thể từ bỏ sự kháng cự, anh buông tay.
Ký túc xá của chúng tôi ở tầng ba.
Sau khi vác Thẩm Dụ Thời lên xong, hai chân tôi run lẩy bẩy.
Chiều cao của tôi dù sao cũng 1m82, trong dàn nam sinh đội b.ắ.n cung cũng được coi là cao ráo.
Thế nhưng, Thẩm Dụ Thời cao tận 1m93.
Cứ thế đè bẹp tôi một khúc.
Độ dài, độ cao đều không bằng anh.
Lòng tôi bỗng chốc thấy nghẹn ngào.
Nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường với gương mặt đẹp đến mức không có bạn bè kia.
Tôi nuốt nước miếng.
Chỉ biết điên cuồng an ủi bản thân:
Thấp thì sao?
Công thấp cũng là công mà!