Mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Dụ Thời có sự thay đổi rõ rệt.
Ít nhất hiện tại, anh không còn bài xích tôi như trước nữa.
Thi thoảng, dưới sự bám riết không buông của tôi, anh còn đồng ý vài yêu cầu nho nhỏ.
Tuần này, Thẩm Dụ Thời phải đi tập huấn ở đội tỉnh lân cận.
Tội nghiệp tôi phải chịu cảnh phòng không chiếc bóng.
Tuy nhiên, ở một mình cũng có cái hay của nó.
Đó là tôi cuối cùng cũng có thể sống thật với chính mình!
Đồ đạc bày bừa.
Tất vứt lung tung.
Đặc biệt là sau khi tắm xong, tôi trực tiếp không mặc gì, cứ thế trần truồng đi ra ngoài, chẳng có cảm giác gò bó nào.
Đừng nói là sướng thế nào.
Trời mới biết thời gian qua, để duy trì hình tượng trước mặt Thẩm Dụ Thời, tôi đã kìm nén bản năng vất vả đến mức nào.
Tắm xong, tôi đưa tay lau lớp hơi nước trên gương.
Nhìn mình trong gương, tôi có chút tự luyến mà ngắm nghía.
Xuýt.
Nhìn khuôn mặt này, cơ bụng này, đôi chân dài thẳng tắp này xem!!!
Thẩm Dụ Thời bị mù à?
Sao có thể làm ngơ trước một soái ca "chuẩn không cần chỉnh" như tôi cơ chứ.
Thật không có mắt nhìn.
Tự chiêm ngưỡng một hồi, tôi nghêu ngao hát nhỏ, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong phòng vẫn đang bật loa phát nhạc.
Tâm trạng sảng khoái, tôi không nhịn được mà nhảy theo điệu nhạc, kiễng chân, xoay vòng, nhảy lên, tiếp đất hoàn hảo.
Thu thế ——
Tôi tao nhã ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Dụ Thời đang đứng cạnh vali hành lý.
"..."
Không khí trong phòng ký túc xá như đóng băng trong tích tắc.
Ánh mắt tôi đờ đẫn.
Giây tiếp theo, tôi vừa che đầu vừa che mông, vọt thẳng lên giường.
"Xoạch" một phát kéo rèm lại.
Một luồng hơi nóng xông thẳng lên não.
Đầu óc như một chiếc máy chiếu, liên tục phát lại cảnh tượng "nhục nhã" vừa rồi.
Tôi ôm đầu kêu gào không ra tiếng.
Xong rồi xong rồi.
Lần này hình tượng của tôi hoàn toàn tan tành rồi.
Tôi tự bế vùi mặt vào gối, chỉ muốn tự làm mình ngạt c.h.ế.t cho xong.
Không lâu sau.
Tiếng đóng cửa nhà vệ sinh vang lên.
Tôi vểnh tai nghe tiếng nước róc rách mơ hồ bên trong.
Có chút không còn thiết sống mà nằm liệt trên giường.
Nghe những động động tĩnh nhỏ bên trong truyền ra.
Tôi suýt thì ngủ quên mất.
Tỉnh táo lại mới phát hiện đã trôi qua gần một tiếng rồi.
Hử?
Tối nay sao tắm chậm thế?
Tôi đang định vén rèm xem thử thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Dọa tôi vội vàng rúc vào trong giường.
Tiếng bước chân từ xa lại gần.
Đột nhiên, dừng lại.
Khung giường bị gõ nhẹ.
Bên ngoài truyền đến giọng nói trầm thấp, êm tai của Thẩm Dụ Thời.
"Bánh hạt dẻ cậu muốn ăn, tôi mua cho cậu rồi, có muốn ăn bây giờ không?"
Bánh hạt dẻ?
Tôi ngẩn người, nhanh chóng nhớ lại.
Lúc biết Thẩm Dụ Thời đi tập huấn ở thành phố bên cạnh.
Tôi có buột miệng nói một câu, bảo ở thành phố đó có một tiệm bánh hạt dẻ ngon lắm, hỏi anh lúc về có thể mua cho tôi không.
Lúc đó Thẩm Dụ Thời không đồng ý.
Dù sao thì nơi tập huấn cách tiệm bánh đó cũng phải mất nửa tiếng đi đường.
Tôi chỉ nói bâng quơ, cũng không nghĩ anh thật sự vì tôi mà chạy một chuyến.
Một dòng suối ấm áp bất chợt chảy qua tim.
Nhưng mà!
Vừa nãy gặp phải chuyện mất mặt lớn như thế.
Bây giờ tôi thực sự không có can đảm kéo rèm ra đối mặt với anh.
Chỉ đành tự lừa mình dối người, bịt tai giả vờ ngủ.
Người bên ngoài đợi một lúc, thấy không có động tĩnh gì bèn xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi lén lút dậy giường.
Mắt đột nhiên liếc thấy hộp bánh hạt dẻ đặt trên bàn mình.
Yết hầu khẽ lăn.
Tôi trực tiếp cầm lấy nhét vào lòng, lặng lẽ chuồn khỏi phòng.