Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Lúc vội vã chạy đến.
Từ xa đã thấy một tên côn đồ nổi tiếng ở đội bơi đang hầm hầm túm lấy cổ áo Thẩm Dụ Thời.
Mẹ kiếp.
Dám bắt nạt người của ông đây.
Cơn giận xông lên não, tôi trực tiếp lao tới gạt tay hắn ra.
"Mày thử động tay động chân lần nữa xem?"
Tên kia không kịp đề phòng bị tôi đẩy một cái, suýt thì ngã chổng vó.
Đợi đến khi phản ứng lại, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
"Đm, việc đéo gì đến mày?"
Tôi chắn trước mặt Thẩm Dụ Thời, lạnh mặt nói:
"Cảnh mày động tay động chân lúc nãy tao đã quay lại rồi, đợi nhận kỷ luật đi."
Hắn siết chặt nắm đấm, lời lẽ mỉa mai:
"Thằng gay c.h.ế.t tiệt, cứ thích xông pha l.i.ế.m m.ô.n.g người ta cơ à?"
Ánh mắt tôi chợt lạnh thấu xương.
"Liếm thế nào là việc của tao, không giống một số kẻ, kỹ thuật không bằng người ta nên chỉ biết dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu."
Hắn như bị dẫm phải đuôi, lập tức bước tới định túm cổ áo tôi.
"Mày có bằng chứng không? Cẩn thận tao kiện mày tội vu khống!"
Tôi hơi nhíu mày, nhanh nhẹn nghiêng người, giơ khuỷu tay đẩy ngược cánh tay hắn ra ngoài.
Hắn loạng choạng, nhìn tôi với vẻ mặt hung tợn.
"Thằng ranh con, mày muốn c.h.ế.t à?"
Tôi cười lạnh một tiếng, đang định lên tiếng thì bị Thẩm Dụ Thời kéo ra sau lưng.
Anh cụp mắt nhìn gã nam sinh hung bạo trước mặt, giọng lạnh lùng:
"Cậu đã làm gì tự cậu biết rõ, chuyện này tôi đã báo cáo lên nhà trường, cậu còn muốn tiếp tục động tay nữa không?"
Hắn siết chặt nắm đấm.
Trong lúc đối đầu, viện binh tôi bảo Lục Duy gọi cuối cùng cũng tới.
Lãnh đạo trường vừa xuất hiện.
Đám người vây quanh xem náo nhiệt lập tức giải tán.
...
Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, tôi có chút khó chịu mà lẩm bẩm.
"Để tranh suất thi đấu, cố ý bôi chất làm trơn hãm hại đồng đội, chỉ hủy tư cách thi đấu cộng với xin lỗi công khai, chẳng phải là quá hời cho nó sao."
"Vừa nãy tôi nhìn vẻ mặt thằng đó, hoàn toàn không giống như thật tâm xin lỗi."
Thẩm Dụ Thời bên cạnh không đáp lời, chỉ chống gậy nhìn tôi.
"Camera ở nhà thi đấu bị hỏng rồi, bằng chứng của cậu từ đâu ra?"
Tôi đang đầy bất bình, nghe vậy tâm trạng lập tức tốt lên.
Thực ra, vào ngày Thẩm Dụ Thời bị thương, tôi đã nhận ra biểu cảm của nam sinh chỉ đường cho mình có chút kỳ quái.
Lúc đó, tôi đã để ý.
Ngay đêm qua, tôi đã nhờ người quen đưa số WeChat của cậu ta cho tôi.
Muốn hỏi xem vết thương của Thẩm Dụ Thời là như thế nào.
Nhưng cậu ta ấp úng, không chịu nói chuyện ngày hôm đó.
Đối phương có nỗi lo.
Tôi cũng không thể ép buộc.
Định bụng hôm nay đi tìm cậu ta xem có hỏi thêm được gì không.
Kết quả sáng sớm bên phía Thẩm Dụ Thời đã xảy ra chuyện.
May thay, ngay lúc tôi đang trên đường chạy đến nhà thi đấu bơi lội.
Cậu ta đã gửi cho tôi một đoạn video.
Bên trong có quay lại quá trình Lư Phong làm chuyện xấu.
Lư Phong, chính là tên côn đồ vừa nãy.
Nghe nói gia đình cũng khá có điều kiện.
Hẳn là đêm qua cậu ta do dự không dám nói ra chuyện hôm đó là vì sợ đắc tội Lư Phong, bị hắn trả thù.
Khi nộp video bằng chứng cho trường, tôi cũng đặc biệt ẩn tên người quay phim.
Sau khi kể lại sự việc cho Thẩm Dụ Thời, tôi đắc ý nhướng mày.
"Thấy chưa, lúc mấu chốt vẫn phải dựa vào tôi."
"Nếu ban nãy tôi không ở đó, chắc anh bị người ta bắt nạt c.h.ế.t rồi."
"Anh thấy không, lúc nãy tôi oách lắm nhé, loẹt xoẹt vài cái là khống chế được nó luôn..."
Thẩm Dụ Thời bỗng dừng lại, đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay tôi.
Một cơn đau nhói truyền đến.
Tôi "xuýt" một tiếng vội vàng né tránh.
Khóe môi Thẩm Dụ Thời khẽ nhếch: "Không phải rất oai sao? Sao lại bị thương rồi."
Tôi cúi đầu nhìn cánh tay mình.
Mới phát hiện ở đó có một vết xước rướm máu.
Máu rỉ ra đã bắt đầu đông lại.
Mẹ kiếp, chắc chắn là lúc nãy không cẩn thận bị thằng nhãi kia cào trúng rồi.
Tôi hơi bẽn lẽn bĩu môi.
"Hừ, còn không phải tại thằng đó dùng chiêu trò hèn hạ sao..."
Thẩm Dụ Thời thu hồi ánh mắt, vài giây sau đột nhiên lên tiếng:
"Cảm ơn."
Đầu tôi đang rủ xuống bỗng ngẩng phắt dậy, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.
"Khụ, chuyện nhỏ ấy mà, anh không cần để bụng."
Đợi vài giây, đối phương vẫn không tiếp lời.
Khóe môi tôi hơi cứng lại, xụ mặt xuống nói:
"Không phải chứ, anh thật sự chỉ có một câu cảm ơn thôi à?"
Thẩm Dụ Thời liếc tôi một cái, không nói gì.
Tôi mặt dày lấn tới.
"Hì hì, tôi có thể đưa ra một yêu cầu với anh không?"
Đối diện với ánh mắt mong chờ của tôi, Thẩm Dụ Thời từ chối không chút nể tình.
"Không thể."
Tôi không cam tâm ghé mặt sát lại.
"Có phải anh vẫn còn giận chuyện tối qua không? Ôi dào, tôi thật sự không cố ý đ.â.m vào chỗ đó của anh mà."
"Đúng rồi, phía dưới của anh không bị thương chứ?"
"Cái món đó của đàn ông mỏng manh lắm, nhỡ bị tôi đ.â.m hỏng thì khốn..."
"Tống Cẩn Ngôn!" Thẩm Dụ Thời đen mặt ngắt lời tôi lảm nhảm.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?"
Thái dương anh giật giật, có chút nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cậu im miệng cho tôi."
"Ồ..."
Tôi tiu nghỉu ngậm miệng lại.
Chán thật.
Cứ ngỡ hôm nay anh hùng cứu mỹ nhân sẽ ghi được điểm lớn.
Kết quả.
Thẩm Dụ Thời đúng là gã trai thẳng cứng đầu khó bảo.
Đêm khuya, tôi chuẩn bị đi ngủ.
Định tắt đèn thì dư quang đột nhiên liếc thấy một lọ thuốc đặt trên bàn mình.
Hử?!
Tôi mặt mày hớn hở nhìn về phía giường của Thẩm Dụ Thời.
Bên đó rèm giường đã được kéo kín mít.
Không hở một kẽ nào.
Đây là anh đưa cho tôi sao?
Tôi ôm lọ thuốc lăn ra giường.
Nụ cười không tài nào tắt được.
Hì hì.
Cái đồ trai thẳng miệng cứng lòng mềm.
Tôi đã bảo rồi mà, dù Thẩm Dụ Thời có là tảng băng ngàn năm thì sớm muộn gì cũng bị tôi sưởi ấm thôi.
