Tối thứ Bảy, để ăn mừng Thẩm Dụ Thời đoạt huy chương vàng.
Tôi trực tiếp gọi hội bạn thân trong giới tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Trong phòng bao náo nhiệt.
Thẩm Dụ Thời lặng lẽ ngồi một bên.
Lúc tôi đang uống say sưa, ly rượu đột nhiên bị một bàn tay giữ lại.
Anh cụp mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng vì men rượu của tôi, yết hầu bất chợt lăn nhẹ:
"Uống ít thôi."
Tôi xiêu vẹo dựa vào người anh, giọng nói mang theo vài phần say khướt.
"Dù sao mai cũng là Chủ nhật không phải tập huấn, say cũng chẳng sao..."
Thẩm Dụ Thời cúi đầu nhìn tôi.
Đôi đồng tử màu hổ phách trong vắt đẹp đến nao lòng.
Tôi vùng vẫy chống thân hình mềm nhũn dậy, ngước mắt nhìn anh với vẻ mặt "mê trai".
"Thẩm Dụ Thời, sao anh lại đẹp trai thế nhỉ?"
"Muốn hôn..."
Người đẹp trước mắt khẽ lay động đôi mắt, hơi dời tầm mắt đi, giọng nói có chút khàn đi.
"Cậu say rồi, tôi đưa cậu về."
Tôi cau mày, lắc đầu.
"Không về, tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ..."
Thẩm Dụ Thời đỡ lấy thân hình mềm oặt của tôi, trầm giọng nói: "Về nhà rồi ngủ."
"Vậy... được thôi..."
Đầu óc bị men rượu xâm chiếm trở nên quay cuồng.
Xóc nảy suốt quãng đường.
Cuối cùng, cơ thể cũng tiếp xúc với chiếc giường mềm mại.
Tôi vùi mặt vào trong chăn.
Cơ thể nóng bừng càng thấy bồn chồn khó chịu.
Tôi mơ mơ màng màng cởi quần áo trên người ra.
Nhưng cái áo mắc kẹt trên người, có kéo thế nào cũng không xuống.
Tôi thở dốc, mắt đỏ hoe vì sốt ruột.
"Nóng quá... sao không cởi ra được..."
Một tiếng thở dài vang lên trên đỉnh đầu.
Cơ thể đang vùng vẫy bị một bàn tay mát lạnh đè lại.
Không lâu sau.
Quần áo trói buộc tôi cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Tôi nắm lấy tay anh, vùi khuôn mặt nóng hổi vào lòng bàn tay đó.
"Ưm... mát quá, dễ chịu thật đấy..."
Trong cổ họng tôi phát ra một tiếng rên hừ hừ thỏa mãn.
Ngay sau đó, tôi lấn tới đè người bên cạnh xuống, cơ thể trần trụi không chút ngăn trở mà dán lên cơ thể đang mang theo hơi lạnh bên dưới.
Cọ qua cọ lại.
Một tiếng rên rỉ trầm đục lọt vào tai.
Giây tiếp theo, cơ thể đang loạn động bị người ta đè chặt.
Giọng nói dồn dập của Thẩm Dụ Thời mang theo chút khàn khàn.
"Tống Cẩn Ngôn, đừng có cử động lung tung..."
Tôi nghe tiếng ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên rơi vào đôi môi hơi đỏ hồng và xinh đẹp trước mặt.
Vài giây sau.
Tôi trực tiếp hôn lên đó.
"Chụt" một cái.
Đồng tử của người bên dưới run lên, vành tai nhanh chóng phủ một lớp đỏ nhạt.
"Tống Cẩn Ngôn... cậu ——"
Tôi trực tiếp bịt miệng anh lại, có chút hưng phấn nói:
"Im miệng, tôi muốn ăn thịt anh."
Chỗ thịt mềm dưới m.ô.n.g bị vật gì đó chọc hơi đau.
Tôi không hài lòng đưa tay quờ quạng.
"Cái gì thế này, làm tôi đau quá."
Tôi cúi đầu nhìn.
Lập tức bật cười.
"Hì hì, tôi cũng có..."
Tôi lôi "thứ đó" ra, đang định đắc ý khoe với Thẩm Dụ Thời.
Thì thấy nó cứ héo rũ ra.
"Hử? Sao thế này... sao nó không đứng dậy..."
Tôi lập tức cuống đến toát mồ hôi hột.
"Mày đứng dậy đi, đứng dậy xem nào..."
Nhìn thứ chẳng có động tĩnh gì.
Tôi tức quá giơ tay định đánh nó.
Thẩm Dụ Thời nhanh tay lẹ mắt giữ tay tôi lại.
Rõ ràng là bị hành động của tôi dọa cho giật mình.
Một tiếng thở dài bất lực lọt vào tai.
Đột nhiên.
Cái thứ không có tiền đồ bên dưới bị một bàn tay mát lạnh bao phủ.
Vành tai bị đôi môi nóng ẩm cắn lấy.
"Đừng đánh nó, tôi giúp cậu."