Lúc tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.
Tôi ôm đầu ngồi dậy.
Đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Đù.
Cái chỗ phía sau kia sao còn đau hơn cả đầu thế này?
Tôi mạnh dạn hất chăn ra.
Ối giời ơi...
Những ký ức đứt quãng của đêm qua bắt đầu ùa về trong não.
Ánh đèn lóa mắt.
Hơi thở rực lửa.
Và cả chàng trai đang đè lên người tôi quấn lấy không buông...
Tôi hoàn toàn hóa đá.
Tin tốt: Tôi và Thẩm Dụ Thời đã ngủ với nhau.
Tin xấu: Vốn dĩ muốn làm đại mãnh công, tối qua tôi lại thành kẻ dưới.
Tôi trợn tròn mắt, trái tim tan nát thành tro bụi.
Cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra.
Tôi đờ đẫn ngẩng đầu.
Thấy Thẩm Dụ Thời vẻ mặt như thường xách theo đồ ăn sáng bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau, anh lên tiếng trước:
"Đói chưa? Mua sủi cảo nhỏ cậu thích nhất đây."
Thẩm Dụ Thời đặt sủi cảo lên bàn, mở nắp cho tôi.
Tôi nhìn anh, giọng khàn đặc: "Tối qua, tôi say quá, chúng ta..."
Tuy rằng tôi bị ngủ.
Nhưng tối qua là tôi giở trò lưu manh trước, nếu vì chuyện này mà giữa tôi và Thẩm Dụ Thời nảy sinh xa cách.
Vậy chẳng phải những nỗ lực trước đây của tôi đổ sông đổ biển hết sao?
Tôi hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói:
"Cái đó, chúng ta cứ coi như tối qua chưa xảy ra chuyện gì đi ——"
"Tống Cẩn Ngôn, chúng ta ở bên nhau đi."
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Phòng ký túc xá lập tức im phăng phắc.
Đồng tử tôi run lên, không thể tin được ngẩng đầu nhìn.
"Anh... vừa nói cái gì?"
Đôi mắt đen láy của Thẩm Dụ Thời nhìn thẳng vào tôi, nói:
"Tống Cẩn Ngôn, chúng ta hãy hẹn hò với tiền đề là quan hệ yêu đương đi."
"Xuýt ——"
Sau khi tự cấu vào tay mình lần nữa đến đỏ ửng.
Tôi cuối cùng đã tin rồi.
Không nhịn được mà cười ngớ ngẩn.
Thẩm Dụ Thời đẩy bát sủi cảo đến trước mặt tôi: "Đừng cười nữa, mau ăn đi, lát nữa tôi còn phải đi tập."
Tôi thu lại nụ cười trên mặt, có chút hụt hẫng cụp mắt.
"Ồ..."
Cái đồ cuồng tập luyện.
Khó khăn lắm mới được nghỉ còn chạy đi tập.
Tôi ngước mắt lên, lấy hết can đảm nói:
"Vậy tối nay có thể đi xem phim không? Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên chúng ta xác nhận quan hệ mà."
"Ừm."
Thẩm Dụ Thời đáp nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng.
Hì hì.
Chẳng lẽ đây chính là đặc quyền của bạn trai sao?
Chưa kịp vui mừng thêm lúc nào.
Thẩm Dụ Thời đột nhiên lấy từ trong túi ra một lọ thuốc.
"Chỗ đó còn đau không? Cởi quần ra, tôi bôi thuốc cho."
"?"
Tôi sợ hãi vội vàng túm chặt chăn, đầu lắc như trống bỏi.
"Không cần đâu!"
"Đừng có cố quá." Thẩm Dụ Thời khựng lại một chút, như thể nhớ ra điều gì đó, giọng nói mang theo chút khàn khàn: "Tối qua tôi có chút không kiềm chế được sức."
Tôi siết chặt cái chăn.
Tai đỏ như sắp nhỏ ra máu.
"Thật sự không cần đâu, anh đi tập đi, tôi tự lo được."
Thẩm Dụ Thời đặt lọ thuốc lên bàn, không ép buộc nữa.
"Nếu có việc gì thì gọi điện cho tôi."
Sau khi cửa phòng ký túc xá đóng lại lần nữa.
Tôi vùi mặt vào gối.
Cả người nóng đến mức sắp bốc khói.
Xong rồi.
Lần này đúng là vì yêu mà làm 0 thật rồi.