Năm năm sau, tôi một lần nữa quay về bên cạnh Thẩm Du

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Sở Kinh Nam mãi đến tối hôm sau vẫn chưa về, tôi chỉ đành chuẩn bị sẵn thuốc ức chế, tự nhốt mình trong phòng.

Thật ra tối qua sau khi Thẩm Du nói xong câu đó, bản năng của tôi là muốn chạy trốn. Nhưng hắn không cho tôi cơ hội, hắn nhận ra tôi muốn chạy, liền kéo tuột tôi vào lòng mình: "Đừng đi."

"Năm năm nay, thật ra tôi luôn hối hận."

Tôi vùng vẫy, hắn lại ôm tôi rất chặt, tôi cố nén nộ khí nhắc nhở hắn: "Tiểu thúc, chú nhận nhầm người rồi phải không, hay để tôi tìm Dư Trầm Tư về cho chú nhé? Tôi là Thẩm Tụng Xuyên, không phải Dư Trầm Tư."

"A Tụng! Tôi biết." Hắn vội vã xoay người tôi lại, giọng khàn đặc mang theo tiếng nghẹn ngào: "A Tụng, là lỗi của tôi."

Cuối cùng tôi vẫn chạy trốn mất. Thẩm Du cả ngày không đến công ty, tôi nhận ra hắn đang giam lỏng mình.

Tôi giục Sở Kinh Nam mau về, anh ấy trả lời tin nhắn rất chậm. Nhưng đã hứa tối sẽ về. Chẳng biết tại sao, lòng tôi cứ bồn chồn lo lắng, cứ như thể anh ấy sẽ không về vậy.

Đến chập tối, tôi nối hết ga giường lại với nhau, định dùng nó để leo từ tầng hai xuống. Vừa làm xong dây thừng bằng ga giường, Thẩm Du đã gõ cửa bước vào, tôi vội vàng kéo rèm che lại: "Tiểu thúc, sao chú không đến công ty?"

Hắn nhàn nhã nhìn tôi: "A Tụng, chuyện tối hôm qua."

Tôi cướp lời trước khi hắn kịp giải thích: "Tiểu thúc không cần giải thích, tôi biết chú coi tôi thành người khác rồi."

Hắn nhìn thuốc ức chế trên đầu giường tôi, lại hỏi: "Tối nay là kỳ phát tình?"

Tôi gật đầu, hứa với hắn: "Tiểu thúc, tôi sẽ ngoan ngoãn tiêm thuốc ức chế, tuyệt đối không làm phiền chú, thật đấy, tôi hứa."

Giọng hắn khàn như lẫn sỏi: "A Tụng, hôm qua tôi không nhận nhầm người."

Hắn biết tôi chắc chắn đã nghe thấy, đối mặt với sự giả ngu của tôi, hắn không định cứ thế bỏ qua. Tôi theo bản năng lùi lại, không dám nhìn vào mắt hắn, ngón tay cũng bất an xoay xoay chiếc nhẫn.

Trước khi hắn tiến lại gần tôi, tôi đã thú nhận: "Thật ra tiểu thúc, anh Kinh Nam là Alpha của tôi."

"Là do chú cứ không cho tôi ra khỏi cửa, tôi mới bảo anh ấy qua đây. Kỳ phát tình tôi đã không muốn dùng thuốc ức chế nữa rồi, thật ra mắt của tôi..."

Thẩm Du đột nhiên xông tới bóp chặt cánh tay tôi: "Sở Kinh Nam là gì của em?"

Cánh tay bị hắn bóp đau điếng, nhưng tôi vẫn cố chấp bảo hắn: "Tôi thích anh ấy! Tôi yêu anh ấy, anh ấy là Alpha của tôi."

Luồng khí quanh người Thẩm Du đột nhiên lạnh hẳn xuống: "Tôi không cho phép."

"Em có biết hắn là người thế nào không? Chiếc nhẫn hắn tặng em là hàng đặt riêng, không có một triệu tệ thì căn bản không thể làm ra được. A Tụng, tôi không cho em ở bên hắn là đang giúp em."

Tim tôi nảy lên một cái, Sở Kinh Nam dường như thực sự không thiếu tiền. Anh ấy thường chuẩn bị cho tôi những món quà nhỏ, tôi bảo anh đừng tốn kém, anh cũng không chịu.

Tôi phản bác: "Chú dựa vào cái gì mà không cho phép? Chú chỉ là tiểu thúc của tôi, còn chưa quản nổi tôi đâu!"

Nói rồi tôi vén rèm định nhảy ra ngoài, nhưng chưa kịp làm gì đã bị hắn bắt lấy vật ngã xuống giường.

"Em muốn đi?" Hắn nhìn thấy tấm ga giường ngoài cửa sổ, không thể tin nổi nhìn tôi: "Em vẫn muốn đi tìm hắn?"

"Phải!" Tôi bướng bỉnh: "Anh ấy đã ba tiếng rồi không trả lời tin nhắn của tôi, tôi phải đi tìm anh ấy." Vả lại tôi sắp đến kỳ phát tình rồi. Tôi đã hứa với anh ấy là không dùng thuốc ức chế.

"Em đừng hòng!" Hắn tháo ga giường ra, thu luôn cả rèm cửa, tất cả những thứ có thể làm dây thừng hắn đều thu sạch.

"Thẩm Du! Chú không thể làm thế này!"

Hắn nghe tôi gọi tên mình, lại bật cười: "Tốt lắm A Tụng, em không gọi tôi là tiểu thúc nữa rồi."

"Đồ điên."

Tôi mắng hắn, hắn lại phớt lờ, hắn thong thả thu dọn đồ đạc trong phòng tôi, cuối cùng mới nói với tôi: "A Tụng, tôi tưởng hôm qua tôi đã nói đủ rõ ràng rồi, không ngờ em vẫn còn nghĩ đến chuyện đi tìm hắn, vậy thì đừng trách tôi. Kỳ phát tình tối nay của em, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

 

back top