Năm năm sau, tôi một lần nữa quay về bên cạnh Thẩm Du

Chương 10

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi vừa băng bó cho Sở Kinh Nam xong thì anh ấy bị gọi đi vì việc gấp ở nhà hàng.

Vì Sở Kinh Nam đã đi, tôi cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, thế là nhốt mình trong phòng lướt ứng dụng mua sắm, tiện thể xem nhà mới còn thiếu thứ gì.

Cho đến khi Thẩm Du gọi tôi ra ăn cơm, tâm trạng tôi hơi bực bội nên bảo là không ăn.

Tôi tưởng Thẩm Du đã đi rồi, không ngờ mấy phút sau hắn lại gõ cửa.

"A Tụng, ra ăn cơm đi, tôi gọi món cá vược chua ngọt em thích nhất rồi."

Nghe thấy món cá vược chua ngọt, tôi không khỏi nhớ lại có lần hắn đưa Dư Trầm Tư về ăn cơm. Tôi nói muốn ăn món này, Dư Trầm Tư lập tức bảo cậu ta ghét mùi tanh của cá, Thẩm Du liền gạch luôn món này khỏi thực đơn.

Tôi đương nhiên lại làm loạn lên, Thẩm Du đóng sầm thực đơn lại, nói với tôi: "Sau này trong cái nhà này sẽ không bao giờ xuất hiện món cá vược chua ngọt nữa."

Sau đó tôi cũng không bao giờ ăn nữa, thật ra bây giờ món tôi thích nhất là sư tử đầu hầm cua. Món tủ của Sở Kinh Nam.

Tôi uể oải bò dậy khỏi giường, mở cửa ra lại thấy Thẩm Du với gương mặt trắng bệch đứng ở cửa. Tôi giật mình: "Tiểu thúc, chú sao vậy?"

Hắn xua tay: "Không sao, đi ăn cơm đi."

Tôi vô tình chạm vào người hắn, nóng hầm hập, xem ra là bị sốt rồi. Trước đây hắn phát sốt, tôi đều lo sốt vó lên, hận không thể nhanh chóng tìm thuốc nhét vào miệng hắn.

Lúc này tôi mới nhớ ra ban nãy hình như hắn có bảo mình không khỏe, nhưng tôi quá chú ý đến Sở Kinh Nam nên quên bẵng đi mất.

Bây giờ thấy hắn thực sự khó chịu, đành hỏi: "Tiểu thúc, chú uống chút thuốc hạ sốt đi."

Nói xong tôi lại cúi đầu nhìn điện thoại, cái ghế sofa vừa nãy nhìn cũng khá đẹp.

Không ngờ hắn lại nắm lấy tay tôi, tôi không để ý liền ngã nhào vào lòng hắn: "A Tụng, trước đây em lo cho sức khỏe của tôi còn hơn cả bản thân mình."

"Em từ khi nào mà hiểu chuyện thế này? Một tiếng tiểu thúc, hai tiếng tiểu thúc?"

Tôi ngẩn người một lát. Phải rồi, trước đây tôi nhớ rõ mỗi lần hắn không khỏe nên uống thuốc gì thì nhanh khỏi, biết hắn lúc giao mùa sẽ cảm cúm, mà đã cảm cúm là cả tháng trời, nên ngày nào cũng dặn dò hắn phải mặc ấm.

Tôi còn quan tâm đến chế độ ăn uống của hắn, những thứ hắn không ăn được sẽ không bao giờ xuất hiện trên bàn ăn.

Còn nữa, tôi chỉ gọi hắn là anh Du, Thẩm Du, chứ nhất quyết không gọi tiểu thúc, nhưng kể từ khi về đây tôi đã gọi hết số lần "tiểu thúc" của 8 năm qua rồi.

Tôi vờ như không hiểu lời hắn, chỉ mỉm cười với hắn: "Tiểu thúc, nhưng bây giờ chú chính là tiểu thúc của tôi mà."

Đây là lần thứ hai tôi nói với hắn như vậy. Hắn chẳng biết tại sao bỗng đỏ hoe mắt: "Thẩm Tụng Xuyên, nếu tôi nói, tôi hối hận rồi thì sao?"

 

back top