Tuy nhiên, khi tôi trở về nhà vào ngày hôm sau, chiếc bánh kem vẫn được đặt ngay ngắn trên bàn.
Thẩm Du cũng không đi làm, hắn mặc đồ ở nhà, im lặng ngồi bên bàn ăn. Tôi bỗng thấy hơi sợ, cúi đầu đi đến trước mặt hắn, ướm lời: "Tiểu thúc, sao chú không đi làm vậy?"
Trong 8 năm ở nhà họ Thẩm, Thẩm Du hiếm khi không đến công ty. Lần duy nhất trước đó là lần tôi đập bánh kem vào mặt Dư Trầm Tư.
Hắn bỏ mặc tôi ngoài cửa, đó cũng là lần đầu tiên tôi bước vào kỳ phát tình. Nhưng hắn không biết, hắn ở trong nhà cùng Dư Trầm Tư suốt một đêm. Khi trở ra, Dư Trầm Tư đã bị Thẩm Du đánh dấu vĩnh viễn.
Tôi như phát điên xông vào nhà, nhìn vết đỏ trên cổ cậu ta, nhịn sự khó chịu mà chất vấn hắn tại sao lại đánh dấu Dư Trầm Tư.
"Thẩm Du! Tại sao chú lại đánh dấu cậu ta?"
"Chú thích tôi mà! Tôi mới là Omega mà chú nên đánh dấu."
Tiếng gào thét của tôi khiến hắn sinh lòng chán ghét. Hắn túm cổ áo tôi nói: "Thẩm Tụng Xuyên! Tôi là chú của em!"
Tôi cố chấp định hôn hắn, hắn né tránh rồi vật tôi xuống đất. Cơn đau không làm tôi tỉnh táo, cho đến khi hắn nhận ra sự bất thường của tôi, vội vã lấy thuốc ức chế đã chuẩn bị từ sớm ra. Lúc hắn định tiêm vào cánh tay tôi, tôi đã hất đổ lọ thuốc xuống đất.
"Thẩm Du, tôi muốn chú đánh dấu tôi!" Tôi ôm chặt lấy hắn, khóc lóc cầu xin.
"Thẩm Du, chú không phải tiểu thúc của tôi, chúng ta không có quan hệ huyết thống, đúng không?"
"Chú chỉ là bạn của cha tôi thôi, tôi yêu chú, Thẩm Du."
Sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, mạnh bạo ném tôi ra khỏi người hắn.
"Thẩm Tụng Xuyên, đừng quậy phá nữa!"
Hắn quát lên nghiêm khắc, ép phải tiêm thuốc ức chế cho tôi, tôi nghiến răng hất đổ lần nữa.
Hắn giận thật rồi: "Được, nếu đã không cần thì cứ chịu đựng đi."
Hắn không rời đi, mà cứ thế nhìn tôi chịu đựng sự giày vò của kỳ phát tình, đợi tôi mở miệng cầu xin. Cứ mỗi tiếng trôi qua, tôi lại càng đau đớn hơn. Hắn lặp đi lặp lại hỏi tôi đã biết lỗi chưa, có cần thuốc ức chế không.
Tôi đều nghiến răng nói: "Tôi không sai, tôi chỉ là yêu chú... Thẩm Du, trừ khi chú đánh dấu tôi, nếu không, tôi tuyệt đối không dùng thuốc ức chế."
Hắn cứ thế thi gan với tôi suốt một ngày trời, trong thời gian đó vô số cuộc điện thoại gọi đến hắn đều cúp máy. Cuối cùng trước khi tôi ngất đi, hắn mới tiêm thuốc ức chế cho tôi.
Hắn nói: "Hãy nhớ kỹ thân phận của mình, Thẩm Tụng Xuyên, tôi và em, chỉ có thể là chú cháu."