Sở Kinh Nam ở lại trong nhà, nhưng vì chuyện không vui ngoài cửa, tôi đã mấy ngày không nói chuyện với Thẩm Du. Sở Kinh Nam chắc hẳn không muốn thấy chúng tôi căng thẳng quá mức.
Nhân lúc Thẩm Du không có nhà, tôi đứng trong bếp xem anh ấy nấu cơm, tiện thể đòi chút "phúc lợi". Vừa hôn anh ấy được hai cái thì anh ấy đã đẩy tôi ra, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, tôi bất mãn gạt bàn tay đang đặt trên vai mình của anh ấy ra.
"Lại muốn nói gì với em nữa?"
Anh ấy bất đắc dĩ cười lên, ngón tay nhanh nhẹn ra dấu: “Hay là em đi xin lỗi tiểu thúc của em đi? Anh ấy làm vậy chắc là sợ anh là người xấu thôi.”
Tôi quay mặt đi không thèm nhìn thủ ngữ của anh ấy: "Em không đi!"
"Em về đây hai tháng đã đủ an phận rồi, chú ấy dựa vào cái gì mà hạn chế tự do cá nhân của em? Tự mình không yêu đương không kết hôn, cũng không cho em yêu."
"Anh có biết không, trước đó chú ấy còn định cướp nhẫn của em đấy."
Sở Kinh Nam nghe thấy câu này thì nhíu mày, đáy mắt lộ ra vẻ lo lắng: “Nhẫn không được tháo.” Anh ấy nắm lấy tay tôi, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, rất xứng đôi.
"Em không tháo." Tôi ghé sát vào mặt anh ấy hôn một cái, anh ấy mỉm cười, chóp mũi kề sát lại.
“Có phải còn hai ngày nữa là đến kỳ phát tình không?” Anh ấy hỏi tôi.
Tôi gật đầu: "Không sao đâu, gần đây em đã không còn phụ thuộc vào thuốc ức chế nữa, vả lại chẳng phải anh đang ở đây sao?"
Lần đầu tôi gặp Sở Kinh Nam thực sự không hề lịch thiệp chút nào. Đó là năm thứ tư tôi ở trong trại, bạn của anh ấy nhờ anh ấy đưa cơm cho một nghiên cứu viên trong trại suốt một tháng.
Khi đó tôi sắp bị nơi này ép cho phát điên, tất cả nhân viên y tế đều không thể khống chế được tôi, tôi tuyệt thực, chỉ yêu cầu gặp Thẩm Du, cũng từ chối tiêm thuốc ức chế.
Vì vậy tôi lúc đó giống như một ác quỷ bò ra từ địa ngục. Tôi thoát khỏi sự kiềm chế của họ chạy ra hành lang, vừa vặn va phải Sở Kinh Nam đang đưa cơm.
Cơm canh của anh ấy thơm quá, lần đầu tiên sau bao lâu tôi mới cảm nhận được cơn đói. Mùi hương trên người anh ấy cũng cực kỳ dễ chịu, dễ chịu hơn hẳn mùi của những Alpha lộn xộn trong trại kia.
Sở Kinh Nam không hề bị dáng vẻ của tôi dọa sợ, ngược lại còn tới đỡ tôi dậy, anh ấy ra dấu hỏi tôi có sao không, nhưng khi đó tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi đẩy anh ấy ra định chạy tiếp, nhưng lại giẫm phải mảnh bát sứ vỡ trong khay cơm.
Lòng bàn chân truyền tới cơn đau nhói, sự ngột ngạt và khó chịu trong lồng n.g.ự.c khiến tôi lập tức mất hết sức lực, Sở Kinh Nam nhanh chóng đỡ lấy tôi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, anh ấy đang ngồi bên giường, bên cạnh đặt bát cháo nóng. Anh ấy thấy tôi tỉnh thì chỉ mỉm cười với tôi, cầm bảng vẽ bên cạnh lên: “Uống chút cháo đi.”
Tôi vén tay áo lên, phát hiện không có lỗ kim mới, anh ấy bưng cháo đút cho tôi. Tôi ma xui quỷ khiến mà há miệng, ngày hôm đó tôi lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác ấm áp. Tôi đã uống hết hai bát cháo, ngay cả hộ lý cũng phải kinh ngạc.
Suốt một tháng sau đó, ngày nào tôi cũng ăn uống tử tế vào lúc anh ấy tới, ngoan ngoãn dùng thuốc ức chế.
Sở Kinh Nam phát hiện tôi thường xuyên dùng thuốc ức chế thì chủ động ở lại bầu bạn với tôi. Anh ấy nhíu mày lắc đầu với tôi, viết lên bảng vẽ: “Sau này đừng có lúc nào cũng tiêm thuốc ức chế nữa.”
Sau này tôi mới biết, người Omega sinh ra anh ấy vì tiêm quá nhiều thuốc ức chế nên mới khiến anh ấy bị khiếm thính. Năm thứ năm, Sở Kinh Nam trở thành bạn đời cố định của tôi.
Sau khi ra khỏi trại, tôi luôn ở bên Sở Kinh Nam. Thẩm Du không hề biết chuyện này, hắn chỉ biết tôi đã bắt đầu trở nên ngoan ngoãn.
Cho nên việc tôi nói có bạn đời là thật, Sở Kinh Nam chính là bạn đời của tôi. Bên trong chiếc nhẫn anh ấy tặng tôi có mùi hương của riêng anh ấy.
Trong thời gian ở nhà Thẩm Du, rất nhiều lúc tôi vừa dùng một lượng nhỏ thuốc ức chế, vừa dựa vào chiếc nhẫn để vượt qua kỳ phát tình.