Năm năm sau, tôi một lần nữa quay về bên cạnh Thẩm Du

Chương 9

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi vừa xoay nhẫn vừa đòi anh ấy hôn, không ngờ phòng khách đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, tôi hốt hoảng đẩy người ra.

"Tiểu thúc về rồi, mau nấu cơm đi." Tôi vươn tay đẩy đẩy anh ấy.

"Xin lỗi tiểu thúc đi." Anh ấy vẫn kiên trì.

Tôi không tình nguyện lắm "ồ" một tiếng. Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng chưa bao giờ kể với anh ấy chính tiểu thúc đã đưa tôi vào trại cải tạo dị loại, nên Sở Kinh Nam luôn tưởng tôi bị bắt nhầm vào đó.

Thẩm Du vừa bước vào cửa thấy tôi đứng sững ở đó, giọng điệu ôn hòa: "Đặc biệt đợi tôi?"

Tôi đưa tay đón lấy chiếc áo khoác trong tay hắn, vừa định theo bản năng đưa tay cởi cà vạt cho hắn, bỗng nhớ ra đây là thói quen của năm năm trước, trước đây mỗi khi tôi chạm vào cà vạt của hắn, hắn đều lạnh lùng nhìn tôi. Sau đó giáo huấn tôi một trận.

Tôi phản ứng lại liền vội rụt tay, không ngờ hắn đột nhiên nắm lấy tay tôi: "Giúp tôi cởi đi."

Tôi chỉ có thể nhanh chóng cởi giúp hắn, lén liếc nhìn ánh mắt hắn, thấy không hề tức giận mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi cất áo khoác và cà vạt xong, quay đầu lại thì phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình.

Tôi liếc nhìn Sở Kinh Nam trong bếp, anh ấy vẫn đang ra hiệu bảo tôi xin lỗi, tôi lườm anh ấy một cái, nhưng vẫn nở nụ cười ngoan ngoãn: "Tiểu thúc, chuyện ngày hôm đó là tôi không đúng, tôi chưa từng nghĩ dắt người về phải nói với chú trước. Tôi cũng không nên giận chú."

Trước kia mỗi khi tôi nhận lỗi, hắn luôn mắng mỏ tôi vài câu, sau đó cảnh cáo tôi lần sau không được tái phạm. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe hắn giáo dục, nhưng hắn lại nhếch môi cười nói: "Cứ tưởng em định không thèm để ý đến tôi nữa chứ."

Gương mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi, hắn che miệng ho khẽ hai tiếng. Tôi lập tức cười tươi: "Sao có thể chứ, sau này tôi còn phải phụng dưỡng tiểu thúc mà, không bao giờ đâu."

Nụ cười trên môi hắn bỗng cứng đờ: "A Tụng, thật ra em có thể không cần gọi tôi là tiểu..."

Trong bếp bỗng vang lên tiếng vật sắc nhọn rơi xuống đất, sắc mặt tôi thay đổi, lập tức phi như bay vào bếp.

Sở Kinh Nam đã ngồi xuống định dọn dẹp đống đĩa vỡ và món trứng xào cà chua đã không thể ăn được nữa, tôi kéo mạnh anh ấy dậy: "Đừng nhặt, để gọi dì đến quét."

Tôi vừa chạm vào ngón tay anh ấy, anh ấy đã xuýt xoa một tiếng, tôi vội vàng lật lòng bàn tay anh ấy lại, ba đầu ngón tay bên phải bị bỏng nổi bong bóng nhỏ. Lúc tôi dắt Sở Kinh Nam ra ngoài, Thẩm Du đang đứng ở phòng khách.

Tôi không để ý kỹ biểu cảm trên mặt hắn, chỉ liếc nhìn hắn một cái: "Tiểu thúc, tôi đưa anh Kinh Nam đi bôi thuốc, cơm lát nữa chúng ta gọi đồ về ăn đi."

Thẩm Du hình như đang khó chịu chống tay vào bàn ăn, hắn gọi với về phía tôi một tiếng: "A Tụng, thuốc hạ sốt ở nhà còn không?"

Vì lo lắng cho vết thương của Sở Kinh Nam, tôi đáp bừa: "Tôi không biết, chú tìm dì đi. Có đau lắm không anh Kinh Nam?"

Gân xanh trên mu bàn tay đang chống trên bàn của Thẩm Du đột nhiên nổi lên cuồn cuộn.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng hai người gần như dính sát vào nhau phía trước, một luồng chiếm hữu không thuộc về hắn đột ngột bùng cháy từ trong thâm tâm.

Giống như ai đó đặt một cục than hồng vào tim hắn, đốt cho hắn vừa đau vừa khó chịu.

 

back top