Tôi ngồi xuống, mở chiếc đàn piano đã nhiều năm không đụng tới. Đây là di vật của mẹ tôi.
Giai điệu chảy tràn qua kẽ tay. Bản sonata này, hôm nay tôi chỉ đàn cho một mình anh nghe.
Dứt bản nhạc, đầu ngón tay tôi lưu luyến dừng trên phím đàn. Cửa lớn bị đẩy ra, một bóng người bước vào. Nhìn thấy tôi, ông ta sững người: "Tụng Minh, sao con lại ở đây?"
Đó là bố tôi. Đứa con cả ốm yếu ngất xỉu trong buổi hòa nhạc, đáng lẽ ông ta nên ở trong căn biệt thự ở nước ngoài, ôm người vợ cưới sau, tiện thể dạy đứa con trai kém tôi bốn tuổi đánh đàn mới đúng. Tôi đóng nắp đàn lại, nói với Chu Hoài Ngộ:
"Anh giúp em pha một ấm trà được không? Trà và ấm đều ở trong tủ bếp, phía trên bên trái."
Tôi và bố tôi sẽ không bao giờ có lúc chung sống hòa bình. Tôi muốn tách Chu Hoài Ngộ ra. Người vừa đi, bố tôi đã không nhịn được lên tiếng: "Sao con lại dẫn người lạ về nhà?"
Chu Hoài Ngộ không phải người lạ.
"Người không có tư cách về căn nhà này là ông mới đúng."
"Tịch Tụng Minh!"
Tôi không nhường nhịn nửa bước mà nhìn thẳng vào ông ta. Ông ta bất ngờ hạ giọng:
"Chuyện ở New York bố nghe nói rồi. Bố vẫn luôn tìm con. Nếu con không thể biểu diễn ở hội trường lớn được nữa, chi bằng theo bố về Pháp dạy cho Tiểu Hi. Dù sao nó cũng là em trai con, vinh quang của nó cũng sẽ có tên con trong đó. Thiên phú của con mà lãng phí thì thật đáng tiếc. Tiểu Hi nửa năm sau có một cuộc thi quốc tế, có con chỉ bảo nó chắc chắn sẽ đoạt chức vô địch. Lúc đó bố sẽ sắp xếp bác sĩ ở Pháp chữa trị cho con, dù thế nào con cũng phải giúp em trai mình trước."
Biết tôi gặp chuyện ở New York, ông ta chỉ nghĩ đến việc đưa tôi về dạy dỗ đứa con út yêu quý. Tôi nghĩ bác sĩ chắc đã nói cho ông ta biết tình trạng sức khỏe của tôi rồi.
Dùng mạng sống của đứa con trai ốm yếu để đổi lấy tiền đồ cho đứa con khỏe mạnh, trong mắt ông ta, đó hẳn là một món hời.
Tôi nhìn ông ta đầy ghê tởm. Thật may là tôi giống mẹ hơn.
"Tôi sẽ không đi với ông. Trước thiên phú tuyệt đối, sự nỗ lực tầm thường của nó chẳng đáng một xu. Cái giải thưởng mười ba tuổi nó mới đạt được, tôi sáu tuổi đã cầm trong tay rồi. Ông có từng hỏi Tịch Hi chưa? Nó thật sự thích đàn piano sao?"
Tôi từng thấy Tịch Hi. Cậu ta giống mẹ hơn, vóc dáng mảnh khảnh, ngũ quan nhu hòa.
Ngày hôm đó tôi đàn piano, cậu ta trốn sau đám đông nhảy múa.
Tôi đứng trên cao nhìn qua đám đông, mỗi bước nhảy của cậu ta đều đạp trúng giai điệu một cách chuẩn xác. Mẹ cậu ta là một vũ công rất giỏi.
"Con có thiên phú thì có ích gì? Con sống được bao lâu? Tiểu Hi là con trai của bố, con trai của một nghệ sĩ piano, lối thoát của nó bắt buộc phải là piano. Con ở lại trong nước có ích gì? Ai có thể chữa khỏi bệnh cho con? Từ nhỏ tới lớn bố không chữa trị cho con sao? Trong nước ngoài nước có bệnh viện nào không có hồ sơ bệnh án của con? Cho dù con không theo bố về Pháp thì cũng nên về New York, con về nước để chờ c.h.ế.t sao?"
"Tịch Tụng Minh sẽ không chết." Chu Hoài Ngộ chắn trước mặt tôi, "Tôi sẽ cứu em ấy."
Chu Hoài Ngộ vẫn chưa xem hết bệnh án của tôi. Tôi không thể để anh bị bố tôi quấy rầy. Tôi đứng cạnh anh: "Chết ở trong nước cũng coi như lá rụng về cội."
Bố tôi tức quá hóa cười, ánh mắt trần trụi như nhìn thấu bí mật trong lòng tôi. Trước khi sập cửa rời đi, ông ta mắng tôi: "Mày cũng giống mẹ mày, đều là lũ điên cố chấp."