Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Tôi còn một tuần lễ.
Tôi làm thủ tục xuất viện, thay lại quần áo của mình, xuống tầng hầm hai tìm Chu Hoài Ngộ. Giữa một đống mô hình thực hành thất bại đầy m.á.u me, sắc mặt anh trắng bệch, mở lời đầy hối lỗi:
"Xin lỗi, Tịch Tụng Minh. Có lẽ tôi thật sự không thể chữa cho cậu được nữa."
Không sao đâu, vì lần này đổi lại là em chữa cho anh.
Tôi đưa anh rời khỏi bệnh viện, lên một chiếc xe khách đường dài. Trong ba lô là quần áo của cả hai chúng tôi, tôi vội vàng thu dọn vài bộ.
Anh định vùng vẫy: "Tôi còn phải về bệnh viện luyện tập. Nhỡ đâu... nhỡ đâu hôm nay tôi ổn thì sao."
Tôi nhét tai nghe vào tai anh, bên trong là bản nhạc piano tôi đã thu âm: "Chu Hoài Ngộ, anh mệt rồi, ngủ đi."
Tôi tựa đầu anh lên vai mình, lấy tay che mắt anh lại. Nước mắt anh thấm ướt lòng bàn tay tôi. Tôi biết chuyện này là một đả kích rất lớn đối với anh.
Y học là tín ngưỡng của anh, âm nhạc là tín ngưỡng của tôi. Lúc bác sĩ nói nếu không phẫu thuật em sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào, em không hề khóc, vì con người ai rồi cũng phải chết.
Nhưng khi ông ấy nói em không thể đến hội trường đàn piano được nữa, em đã khóc rất nhiều lần trong phòng bệnh vắng lặng.