Điểm đến là một cổ trấn nhỏ và hẻo lánh.
Không khí thương mại không đậm nét, phong cảnh vô cùng ưu mỹ. Tuyết rơi rất đúng lúc, ngay khoảnh khắc chúng tôi vừa xuống xe.
Những bông tuyết lớn như lông vũ, như kẹo bông, như mây trời nhẹ nhàng rơi xuống.
Sai sót duy nhất là tôi không đặt trước nhà nghỉ. Gặp đúng đợt tuyết lớn, du khách muốn ở lại thêm vài ngày nên chúng tôi chỉ đặt được một phòng duy nhất.
Đặt hành lý xuống, tôi kéo Chu Hoài Ngộ ra ngoài chơi tuyết. Anh ngẩn ngơ nhìn hồi lâu. Bị tôi nhét một quả cầu tuyết vào cổ, anh lạnh tới mức nhảy dựng lên tại chỗ. Anh định "trả thù", tôi bèn đắc ý cười với anh:
"Anh đừng qua đây nha. Em có bệnh tim, không chạy được, cũng không dọa được đâu."
Anh nặn quả cầu tuyết thành một hình tròn xinh xắn nhét vào tay tôi, nói: "Xin lỗi, tôi đã hứa sẽ cứu cậu."
Tuyết rơi trên lông mi chúng tôi. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Trong một khung cảnh đẹp thế này, anh lại căng thẳng như một dây đàn.
"Chu Hoài Ngộ, bao lâu rồi anh không để mình thả lỏng? Chu Hoài Ngộ, rũ bỏ thân phận bác sĩ ra, anh cũng chỉ là một người bình thường. Thật ra bác sĩ cũng là người bình thường, giống như nghệ sĩ piano vậy. Người ngoài nhìn vào thấy hào quang rạng rỡ, một tấm vé cũng khó cầu, nhưng em cũng vẫn là một người bình thường biết nhớ mẹ, thích ăn khoai tây sợi thôi."
Nhiều lúc, em thật lòng thà rằng mình là một người bình thường. Cơ thể khỏe mạnh, cha mẹ đều còn đó.
"Ban đầu em nỗ lực học đàn piano là để chứng minh bố em đã sai. Nhưng thật ra điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả." Người sai sẽ không nhận ra mình sai, con đường chúng ta chọn đi tới cuối cùng là vì lòng yêu thích. Nhưng trước cả lòng yêu thích đó, "đừng để áp lực quá mức đè bẹp chính mình."
Chu Hoài Ngộ, anh đã và đang cứu em rồi.