Năm năm trước, tôi lên cơn đau tim dữ dội.

Chương 22

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Ban ngày vui chơi bên ngoài thì không sao, nhưng buổi tối đối diện với căn phòng chỉ có một chiếc giường, ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên.

Không khí tràn ngập mùi hương thanh đạm sau khi tắm của nhau. Mỗi người chúng tôi chiếm một góc giường, ở giữa ngăn cách bởi một khoảng trống khá rộng. Máy sưởi hù hù thổi hơi ấm. Trong phòng có một ô cửa sổ lớn, có thể mượn ánh trăng để ngắm cảnh tuyết bạc.

Hơi thở của Chu Hoài Ngộ rất nhẹ: "Tịch Tụng Minh."

"Dạ?"

Tay anh thò ra từ trong chăn, nắm lấy tay tôi: "Sư huynh của tôi cũng giỏi lắm, ngày cậu phẫu thuật tôi sẽ vào cùng, cậu đừng sợ."

Tôi nghiêng đầu nhìn anh: "Em không sợ."

Lúc đầu thì có sợ, sau khi mẹ mất vẫn luôn sợ, lần đầu gặp Chu Hoài Ngộ càng sợ hơn. Nhưng bây giờ thì không sợ nữa.

Lòng bàn tay truyền tới hơi ấm, tôi đang thầm ghi nhớ những đường chỉ tay của anh. Vẻ đẹp là khoảnh khắc, khoảnh khắc được trí nhớ định vị thành vĩnh hằng.

Khoảng thời gian ở bên Chu Hoài Ngộ, anh đã cho em rất nhiều khoảnh khắc như vậy. Em đã có được rất nhiều sự vĩnh hằng.

Vì vậy sinh tử đã được mờ hóa thành một khoảnh khắc. Em từng tồn tại, đó mới là vĩnh hằng.

"Tại sao anh lại học y?"

Anh cũng nghiêng đầu qua: "Nơi tôi sinh ra rất nghèo nàn, y học ở đó không phát triển, nhiều bệnh thường gặp đều chỉ có thể về nhà tự chịu đựng. Tôi muốn thay đổi, thì bắt buộc phải thay đổi chính mình trước. Tịch Tụng Minh, nếu tôi không khỏi được, thì chỉ có thể rời bỏ lâm sàng."

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nghiêm túc nói với anh: "Anh sẽ khỏi thôi. Bởi vì..."

Tôi nhích về phía anh, xoay người, hai tay nắm lấy tay anh: "Đôi tay này của em giá trị hàng chục triệu đó, là đôi tay được thần âm nhạc hôn lên, em truyền may mắn cho anh. Bác sĩ Chu lợi hại sẽ mau chóng khỏe lại thôi."

Gương mặt tôi đầy vẻ thành kính, mắt anh cười cong lên: "Vậy cậu ôm nhầm tay rồi, đó là tay trái, làm phẫu thuật phải dùng tay phải."

"Vậy đổi tay khác."

Anh nghe lời nghiêng mình, đưa tay qua. Tôi nắm lấy cả hai tay anh, nhắm mắt lại: "Không được cử động nữa, đang sạc điện đây."

Anh khẽ cười một tiếng, mặc cho tôi nắm lấy tay anh. Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Tôi mở mắt ra, gương mặt lúc ngủ của anh ở ngay sát cạnh. Gần đến mức tôi cẩn thận nhích về phía anh, có thể cảm nhận được hơi thở bình ổn của anh phả lên mặt mình. Nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.

"Chu Hoài Ngộ." Tôi thận trọng gọi anh một tiếng.

Anh không đáp lại. Tôi đánh bạo, từng chút một xích lại gần, khẽ hôn lên đôi mày, sống mũi, gò má của anh. Cuối cùng chạm vào đôi môi mềm mại.

Tôi dùng tư thế thân mật này để gần gũi anh, giấu mình trong đêm tối không thấy ánh mặt trời. Trong lòng tràn ngập niềm vui sướng và căng thẳng.

"Chu Hoài Ngộ, em thích anh lắm. Thích anh từ lần đầu tiên nhịp tim chúng ta va chạm vào nhau. Bản nhạc piano em đàn cho anh nghe, bên trong có nhịp tim của chúng ta, bên trong giấu kín tần số rung động của em dành cho anh."

Em thích Chu Hoài Ngộ ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Những thứ anh để lại cho em không nhiều, em đều cố gắng giấu kín hết thảy.

Năm năm qua, em càng hiểu anh thì lại càng thích anh. Rung động là một giai điệu không thể kiểm soát, người nghệ sĩ cũng chỉ cố gắng hết sức để diễn tấu chương nhạc đó mà thôi.

Em nhìn trộm anh, thưởng thức anh, sùng bái anh, say mê anh.

Tình đơn phương của em vì lý do sức khỏe mà không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Nếu không phải thấy sự việc gây rối ở bệnh viện của Chu Hoài Ngộ, em nghĩ có lẽ mình sẽ vẫn không xuất hiện bên cạnh anh.

Nhưng em sẽ nhìn anh một lần vào phút cuối cuộc đời.

Bởi vì gặp gỡ, quen biết, con người ta sẽ trở nên tham lam.

Ban đầu em chỉ hy vọng anh thoát khỏi cảnh khốn cùng, sau đó em hy vọng được tái sinh trong tay anh, bây giờ em không kiềm chế được mà hôn lên đôi mày anh, còn tương lai...

Nếu em chết, hy vọng Chu Hoài Ngộ đừng quên em quá sớm. Nhưng cũng đừng quá đau lòng.

 

back top