Ông chủ chê tôi không đủ "lẳng lơ".

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi bị lôi vào lối thoát hiểm. Chưa kịp kêu thành tiếng, tôi đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Là mùi gỗ tuyết tùng nhàn nhạt của mùa đông. Thẩm Việt Sơn đè tôi lại, mùi rượu phả vào mặt. Mới có mấy phút mà sao hắn uống nhiều thế này?

"Sao? Bị khách đuổi ra rồi à?"

Tôi nhục nhã cúi đầu: "Thẩm tiên sinh, anh uống nhiều quá rồi, để tôi đưa anh về."

Tay tôi vừa chạm vào hắn, hắn đã trở tay khóa chặt cổ tay tôi, giơ lên quá đầu.

"Đừng có đánh trống lảng, huấn luyện còn chưa kết thúc, ai cho phép cậu tiếp khách?"

"Hôm đó anh chẳng bảo là kết thúc rồi sao?"

Tôi chớp mắt. Xung quanh tối quá, không nhìn rõ thần sắc của hắn, chỉ cảm thấy hắn đang ở rất gần, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.

"Chỉ là ngày hôm đó kết thúc mà thôi."

"..." Vậy là còn phải tiếp tục sao? Nghĩ đến khả năng đó, lòng tôi như có mèo cào, vừa mong đợi lại vừa muốn trốn tránh.

"Trần Phiếm, lúc nãy vào đó cậu đã làm gì với hắn?"

"Không làm gì cả."

"Thật kém cỏi." Rõ ràng là lời mắng nhiếc, nhưng tôi lại nghe ra một chút hả hê trong đó.

Thẩm Việt Sơn khẽ khều chiếc áo sơ mi ướt nhẹp của tôi: "Có muốn tôi tiếp tục dạy cậu không?"

"...Có."

"Những gì tôi dạy lần trước, cậu còn nhớ không?"

"Dạ nhớ."

"Làm cho tôi xem." Giọng hắn không cho phép cự tuyệt.

Tôi do dự một chút, vụng về ôm lấy eo hắn. Tay men theo sống lưng hắn vuốt ngược lên từng chút một. Yết hầu hắn khẽ động. Tôi tiến lại gần, hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng cắn vào yết hầu một cái.

Chưa kịp thực hiện bước tiếp theo, hắn đột nhiên bóp gáy tôi, kéo ra.

"Sao vậy, tôi làm sai rồi à?" Tôi căng thẳng nhìn hắn.

"Ừm... làm bình thường thôi."

Tôi đứng ngây ra như một học sinh kém, thu tay lại bồn chồn đan vào nhau. Đột nhiên, hắn ném cho tôi một chiếc chìa khóa xe.

"Cậu lái xe đi, tôi về nhà dạy tiếp."

 

back top