Tôi đang ngồi ở ghế phụ của Thẩm Việt Sơn. Hắn lái rất nhanh, rời khỏi cung đường đua quanh núi.
Lộ Dương vừa rồi đã bị hắn bỏ lại ở vạch đích. Tôi không dám hỏi cậu trai đó là ai, vì dường như lúc này hắn đang bừng bừng lửa giận.
Tôi nắm chặt dây an toàn. Mười mấy phút sau, xe dừng lại ở một nơi hoang vu.
Xung quanh là rừng cây đen kịt, chỉ có tiếng gió đêm rì rào. Tôi nhìn quanh, phát hiện hắn đang nhìn tôi bằng ánh mắt u ám.
"Trần Phiếm, cậu không có gì muốn giải thích sao?"
"Tôi... xin lỗi."
"Một câu xin lỗi là xong à?" Hắn bóp gáy tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt hắn, "Cậu có biết hôm nay nguy hiểm thế nào không? Tôi chẳng phải đã nói trước khi kết thúc huấn luyện thì không được phép tiếp khách sao? Tại sao không nghe lời?"
"Hay là, số tiền tôi đưa cho cậu vẫn chưa đủ?"
Cơn giận ập đến khiến tôi không còn đường lui, giọng nói khàn đặc run rẩy: "Đủ... đủ rồi. Là quản lý bảo tôi đi, xin lỗi."
Hắn nheo mắt: "Cậu nghe lời lão ta, không nghe lời tôi?"
"Tôi..." Tôi đang phân vân không biết mở lời thế nào, định xin lỗi lần nữa thì hắn nghiến răng, buông tôi ra.
"Đừng nói ba chữ đó nữa."
Thẩm Việt Sơn phiền muộn châm một điếu thuốc. Hắn lấy điện thoại ra gõ vài cái: "Được rồi, sau này cậu sẽ không còn gặp lại lão quản lý không biết điều đó nữa đâu."
Tôi ngẩn người. Vậy là đuổi việc lão rồi sao? Tôi còn đang lo không biết về giải trình thế nào, giờ thì hay rồi, khỏi cần giải trình luôn.
Tôi run rẩy, vội vàng lên tiếng: "Thẩm tiên sinh, sau này tôi nhất định sẽ nghe lời, anh đừng đuổi việc tôi."
"Vậy sau này cậu nghe lời ai?"
"Nghe anh."
"Tốt nhất là vậy." Thẩm Việt Sơn cười khẩy, khởi động xe.
Tôi nhìn cảnh vật lùi dần qua cửa sổ: "Thẩm tiên sinh, chúng ta đi đâu?"
"Ăn đêm."
Đây là tiếng lóng của hội sở khi dẫn người ra ngoài.
Tôi vô thức chạm vào vai mình. Dấu vết hắn để lại lần trước vẫn chưa tan hết. Nghĩ đến chiếc thẻ kia, tối nay mình phải thể hiện tốt một chút mới được.