Ông chủ chê tôi không đủ "lẳng lơ".

Chương 18

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc tôi đang nghĩ xem làm sao để tối nay không khóc, thì xe dừng lại ở khu phố đêm gần trường cấp ba cũ. Tôi ngơ ngác nhìn đủ loại nhà hàng, biển hiệu neon nhấp nháy. Hóa ra là đi ăn đêm thật.

"Ngẩn ra đó làm gì, xuống xe." Thẩm Việt Sơn nói rồi dẫn tôi vào một tiệm hải sản bình dân.

Tôi đứng trước cửa, bước chân khựng lại vài giây. Nơi này vẫn như xưa, chỉ có biển hiệu là mới hơn, sáng sủa và bắt mắt hơn.

Hồi cấp ba tôi từng làm thêm ở đây. Ông chủ chắc là phát tài rồi, không thấy mặt đâu, trong tiệm toàn là nhân viên thuê.

Thẩm Việt Sơn tìm một chỗ ngồi xuống, bảo tôi gọi món. Tôi không biết hắn có ăn quen đồ ở đây không nên chỉ gọi vài món đặc sản của quán. Lúc ăn, tôi định bóc cua cho hắn thì hắn ngăn lại.

"Ăn cháo của cậu đi, mặt mũi trắng bệch thế kia, hôm nay chưa ăn tối đúng không?"

Tôi gật đầu. Vì buổi tối phải làm việc nên giờ giấc ăn uống của tôi không cố định.

Tôi cúi đầu húp cháo hải sản. Một lúc sau, những miếng thịt cua trắng nõn nà đã được bóc sạch sẽ, xếp gọn gàng trên đĩa đẩy sang phía tôi. Thẩm Việt Sơn thong thả lau tay.

Lòng tôi khẽ xao động. Đây chẳng phải là việc tôi nên làm cho "khách" sao? Sao hắn lại làm ngược lại thế này?

"Cậu có biết hôm nay mình đi đâu, đi theo loại người nào không?"

Tôi suy nghĩ một chút: "Đi đua xe, hắn nói hắn tên Chu Ngạn."

"Lần trước hắn dắt bạn đồng hành đi đua xe rồi thua, cậu trai đó bị đối phương chơi đến mức thừa sống thiếu chết. Còn vài lần khác, hắn đua xe sau khi uống rượu, người đi cùng vì tai nạn mà thành người thực vật, còn hắn thì chẳng sao cả vì đã có gia đình che đậy. Trần Phiếm, cậu có mấy cái mạng để chơi cùng hắn?"

"..." Tôi trợn tròn mắt. Những chuyện này tôi chưa từng nghe qua. Hèn chi quản lý thấy khó nhằn nên mới đẩy tôi ra.

"Hôm nay cảm ơn anh." Tôi lí nhí. Nếu không có hắn, e là tối nay tôi lành ít dữ nhiều.

Thẩm Việt Sơn chống tay lên đầu, khóe môi khẽ nhếch: "Cám ơn thế nào?"

"Ừm... tôi nghe lời anh, không đi tiếp khách nữa, chỉ theo anh huấn luyện thôi." Tôi gắp một con tôm đã bóc vỏ vào bát của hắn.

Thẩm Việt Sơn cười khẩy: "Cậu tốt nhất đừng lừa tôi nữa, nếu không, lần sau tôi không dễ nói chuyện thế đâu."

Ánh cười trong mắt hắn trở nên lạnh lẽo. Tôi gật đầu lia lịa.

 

back top