Sau bữa ăn, tôi cứ ngỡ Thẩm Việt Sơn sẽ đưa mình về tiệm.
Kết quả hắn lại lái xe về căn biệt thự. Hắn ném cho tôi một bộ đồ ngủ, bảo tôi đi tắm. Lần này tôi rất lanh lẹ, tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Tôi mặc đồ ngủ bước ra, hắn đã nằm trên giường. Tôi lại gần, ngửi thấy mùi sữa tắm thanh khiết.
"Thẩm tiên sinh?"
"Gọi tên tôi."
"Thẩm... Việt Sơn."
"Ừm, ngủ đi."
Hắn kéo tôi một cái, tôi rơi gọn vào lòng hắn. Trong bóng tối, tôi mở to mắt, không thể tin được đây lại là một buổi đi ngủ đơn thuần như thế.
Trên người Thẩm Việt Sơn tỏa ra mùi hương giống hệt tôi. Cảm giác như một cặp tình nhân đang trải qua một đêm cùng nhau. Sự mập mờ này khiến tai tôi nóng bừng.
Nằm trong vòng tay hắn, cả người tôi cứng đờ, không sao ngủ được. Tôi cẩn thận xoay người lại. Thẩm Việt Sơn ôm chặt lấy eo tôi.
"Sao lại quay lưng lại với tôi? Sao thế? Không ngủ được à?"
"Vâng..."
"Cậu với vợ cũ thường ngày ngủ thế nào?"
Tim tôi hẫng một nhịp. Một lời nói dối bâng quơ mà sao hắn vẫn nhớ rõ thế? Tôi đành cắn răng tiếp tục thêu dệt: "Thì... thì cứ thế mà ngủ thôi."
"Cô ta ôm cậu, hay cậu ôm cô ta?"
"Ờ... cả hai ạ."
Bàn tay trên eo siết chặt lại. Hắn cười lạnh: "Ân ái thế sao còn ly hôn?"
"Vì... vì tôi không có tiền."
"Ồ?" Hắn nheo mắt đánh giá tôi, "Vậy cậu vẫn là trai thẳng đúng không? Bây giờ tôi ôm cậu thế này, cậu có ngủ được không?"
"..." Đối diện với hắn, tôi căng thẳng đến mức không ngủ nổi là thật.
Đây là người tôi đã thầm thương trộm nhớ bao nhiêu năm qua.
Đột nhiên được ôm ngủ thế này, cứ như đang nằm mơ vậy. Nhưng những ảo tưởng này tôi sẽ không nói ra đâu, tránh để hắn chê cười.
Tôi còn đang nghĩ xem nên bịa tiếp thế nào thì Thẩm Việt Sơn đột nhiên bực bội xoay người tôi lại.
"Không ngủ được thì thôi. Dậy đi, làm chuyện khác."
...