Ông chủ chê tôi không đủ "lẳng lơ".

Chương 22

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Rời khỏi bệnh viện, tôi gọi điện cho Thẩm Việt Sơn.

Tôi muốn cảm ơn hắn đã giúp đỡ, tiền tôi sẽ trả dần. Gọi mấy cuộc liền, hắn đều không nghe máy.

Nhớ đến lời Lộ Dương, không biết có phải họ đang cãi nhau không. Thẩm Việt Sơn liệu có vì dỗ dành cậu ta mà chặt đứt mọi mối quan hệ hoa cỏ bên ngoài không?

Tôi nhìn chằm chằm khung chat không có hồi âm, thẫn thờ tắt điện thoại. Suốt mấy ngày liền, Thẩm Việt Sơn không trả lời tôi.

Tôi đại khái đoán được mình có lẽ đã bị hắn từ bỏ rồi. Hắn cuối cùng cũng phải quay về với cuộc sống của chính mình.

Buổi tối, tôi phải đến hội sở làm việc. Sau này không có Thẩm Việt Sơn chiếu cố, tôi vẫn phải tự lực cánh sinh. Tôi soi gương chuẩn bị quần áo một cách uể oải.

Mấy ngày nay vẫn không có đơn hàng nào. Nghĩ bụng hay là cuối tháng xin nghỉ việc, tôi thật sự không hợp với cái nghề này.

Đang định thay đồ, cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy mạnh ra. Tề Thần đã lâu không gặp túm lấy tôi.

"Tìm cậu mãi, đi theo tôi."

"Ông chủ, đi đâu ạ?"

"Thẩm Việt Sơn phát bệnh rồi, cậu đi giải quyết cho nó."

Tề Thần không nói hai lời nhét tôi vào ghế phụ. Tôi mờ mịt: "Anh ấy chẳng phải có bạn trai rồi sao?"

"Có à?" Tề Thần khởi động xe, "Không biết, tóm lại là nó đang gọi tên cậu."

Tôi cảm thấy ông chủ đang lừa mình, chỉ muốn lôi tôi đi làm bao cát phát tiết thôi.

"Thẩm Việt Sơn bị bệnh gì ạ?" Tôi nhớ hồi trước hắn khỏe mạnh lắm mà.

"Chuyện dài lắm." Tề Thần thở dài. Lão nói, mỗi lần Thẩm Việt Sơn về nhà cũ một chuyến là lại phát bệnh, đều là do người nhà ép uổng.

Thẩm Việt Sơn bị chứng rối loạn lưỡng cực, kèm theo một số hành vi cưỡng chế.

Ví dụ như, hắn bị nghiện "chuyện đó". Khi hắn muốn phát tiết mà không kiểm soát được bản thân, hắn sẽ phải uống thuốc.

Nếu thuốc không khống chế được, chỉ còn cách tự mình chịu đựng vượt qua.

Tim tôi thắt lại. Hèn chi sau khi gặp lại, tôi cảm thấy hắn có chút khác xưa.

 

back top