Ông chủ chê tôi không đủ "lẳng lơ".

Chương 23

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Xe dừng lại trước cửa một bệnh viện tâm thần tư nhân.

Tề Thần: "Đi theo tôi, thời gian này nó đều ở đây."

Lão bước đi vội vã, tôi theo sát phía sau. Tầng trên cùng là dãy phòng VIP.

Bên trong phòng bệnh là một màu trắng toát đến thê lương. Thẩm Việt Sơn bị trói bằng dây đai cố định trên giường, biểu cảm của hắn trông rất đau đớn.

"Tại sao lại phải làm thế này?"

"Nó mà phát điên lên là sẽ làm người khác bị thương đấy, cậu cẩn thận một chút." Tề Thần vỗ vai tôi, ra hiệu cho tôi vào trong.

Tôi có chút lo lắng. Tôi đâu phải là thuốc, vạn nhất vào đó lại kích thích làm bệnh tình của hắn nặng thêm thì sao?

Cánh cửa phòng bệnh đóng lại. Các nhân viên y tế gần đó đều rút lui. Xung quanh im ắng đến lạ kỳ, chỉ có thể nghe thấy tiếng vùng vẫy truyền đến từ trên giường.

Tôi tiến lại gần vài bước, thấy trong mắt hắn chằng chịt tia máu, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

"Thẩm Việt Sơn, anh nói gì cơ?"

Tôi ghé sát vào hắn. Một giọng nói yếu ớt vang lên: "Trần Phiếm..."

Hắn thực sự đang gọi tên tôi. Ý thức có vẻ vẫn còn tỉnh táo.

"Tôi ở đây, anh không sao chứ?"

"Trần Phiếm... bọn họ... đều bắt nạt tôi... cậu giúp tôi cởi trói đi..."

"Được, ai bắt nạt anh, tôi đi đánh hắn giúp anh."

Tôi tháo dây đai trên người hắn ra. Trên mu bàn tay hắn có rất nhiều vết kim đâm, xem ra thời gian qua hắn đã phải chịu khổ rất nhiều.

Lòng tôi thắt lại đầy xót xa. Nhưng vừa ngước mắt lên, tôi liền phát hiện ánh mắt hắn đã thay đổi.

Thẩm Việt Sơn thoát khỏi sự kiềm chế, nhìn chằm chằm vào tôi như một con sói đơn độc đang đánh giá con mồi.

"Ai cho cậu vào đây?"

"Chú của anh."

"Đã biết tôi phát bệnh mà vẫn còn vào? Vậy có nghĩa là, cậu mặc định đồng ý với những việc tôi sắp làm với cậu tiếp theo rồi đúng không?"

"Hả?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đột ngột chồm tới, cắn mạnh vào cổ tôi.

Đau quá! Tôi thốt lên một tiếng kinh hãi. Tay hắn chuẩn xác móc vào vạt áo tôi. Giây tiếp theo, tiếng cúc áo rơi lả tả xuống sàn nhà.

...

 

back top