Ông chủ chê tôi không đủ "lẳng lơ".

Chương 25

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi tỉnh dậy, trần nhà trắng xóa của phòng bệnh khiến tôi ngẩn ngơ mất một lúc.

Chờ đến khi nhớ ra mình đang ở đâu, tôi vội vàng ngồi dậy tìm Thẩm Việt Sơn. Hắn đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên sofa đối diện với máy tính.

Những ngón tay thuôn dài gõ trên bàn phím, chắc là đang bận việc công ty.

Tôi mặc lại quần áo.

"Tỉnh rồi à?" Thẩm Việt Sơn đưa cho tôi một ly nước. Tôi uống xong, cổ họng khô khốc dễ chịu hơn hẳn.

"Tôi đã gọi đồ ăn rồi, cậu ăn một chút đi."

"Không cần đâu." Tôi lắc đầu, nhìn vào đôi mắt đã lấy lại vẻ thanh minh của hắn, "Anh khỏi rồi phải không?"

"Ừm, tối qua làm cậu đau rồi nhỉ? Để tôi bôi thuốc cho cậu."

"Không sao, anh khỏe là được rồi, tôi đi trước đây."

Tôi vừa đi đến cửa thì bị một bàn tay giữ lại.

"Vội gì chứ?"

Tôi vùng vẫy một chút, hắn lại càng nắm chặt hơn.

"Buông tôi ra, để bạn trai anh thấy thì không hay đâu."

Đáy mắt hắn lạnh xuống: "Bạn trai tôi là ai?"

"Lộ Dương chứ ai, anh rốt cuộc đã tỉnh táo chưa đấy, có cần tôi đi gọi y tá không?"

"Không cần, giờ tôi đang tỉnh táo hơn bao giờ hết."

Thẩm Việt Sơn cười lạnh một tiếng, nhấn chuông phục vụ. Rất nhanh sau đó, có người mang bữa trưa thịnh soạn tới.

Hắn ấn vai tôi, bảo tôi ngồi xuống từ từ ăn. Thẩm Việt Sơn gọi một cuộc điện thoại. Một lát sau, Lộ Dương đến.

Cậu ta liếc nhìn tôi một cái, sự phẫn hận và chán ghét trong mắt không hề che giấu.

"Anh Thẩm, anh sinh bệnh sao không bảo em?" Cậu ta định tiến lên nắm lấy cánh tay hắn nhưng bị né tránh. Thẩm Việt Sơn lạnh lùng nhìn cậu ta.

"Nghe người ta nói, cậu là bạn trai tôi? Sao tôi lại không biết nhỉ?"

"Xin... xin lỗi anh Thẩm, em đùa thôi..."

"Vui không?"

Giọng nói đầy hàn ý truyền đến. Nụ cười gượng gạo trên mặt Lộ Dương không giữ nổi nữa, đầu gối cậu ta mềm nhũn quỳ sụp xuống thảm.

"Anh Thẩm, em sai rồi, em chỉ muốn dọa hắn một chút thôi. Hắn là hạng người bước ra từ hội sở, sao có thể xứng với anh?"

"Vậy cậu nghĩ cậu xứng sao?" Ánh mắt Thẩm Việt Sơn lạnh lẽo như nhìn một vật chết.

Lộ Dương lần đầu tiên thấy hắn có thần sắc như vậy, sợ đến mức không nói nên lời: "Em... em không dám nữa, anh Thẩm, tha cho em đi, em biết lỗi rồi, xin lỗi anh!"

Cậu ta quỳ xuống cúi đầu, hèn mọn cực điểm dưới chân hắn. Đột nhiên, chiếc giày da đẩy tay cậu ta ra.

"Người cậu cần xin lỗi, là ở đằng kia."

Thẩm Việt Sơn nhìn về phía tôi. Tôi ngẩn người, Lộ Dương quỳ lết sang.

Cậu ta túm lấy gấu quần tôi: "Anh Trần, xin lỗi anh, ngày đó là tôi lỡ lời, tôi không cố ý chọc giận anh, anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được."

Lộ Dương run bần bật, cậu ta biết mình đã phạm sai lầm lớn. Đắc tội với người của nhà họ Thẩm, cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tôi cứng đờ lùi lại.

Thẩm Việt Sơn giữ vai tôi: "Lộ Dương, nếu cậu ấy không hài lòng, cậu cứ quỳ cho đến khi được tha thứ thì thôi."

"Xin lỗi, xin lỗi... tôi thực sự biết lỗi rồi, anh Trần..." Lộ Dương vừa nói vừa bắt đầu dập đầu. Những tiếng bộp bộp khiến tôi bừng tỉnh.

Tôi lúng túng nhìn cậu ta, vội vàng đỡ cậu ta dậy. Tôi không chịu nổi cảnh người khác làm thế này với mình.

"Được rồi, tôi biết rồi." Dù không thể tha thứ cho việc cậu ta lừa dối tôi, nhưng cũng không đến mức bắt cậu ta phải dập đầu.

Lộ Dương mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Việt Sơn, dường như chờ hắn lên tiếng.

Thẩm Việt Sơn: "Phạm lỗi rồi thì biết phải làm gì rồi chứ? Sau này đừng để tôi thấy cậu ở công ty nữa."

"Cảm ơn Thẩm tổng tha mạng." Lộ Dương như được đại xá, cuống cuồng bò ra ngoài.

Tôi sực nhớ ra một chuyện, gọi với theo: "Đợi đã, Lộ Dương, chiếc vòng tay của tôi có phải vẫn ở chỗ cậu không?"

"Cái đó tôi để ở nhà rồi, tôi về sẽ mang đến cho anh ngay..."

Thẩm Việt Sơn ngắt lời: "Không cần đâu, dính phải rác rưởi rồi, không còn sạch nữa."

Lộ Dương mặt mũi tái mét rời đi. Tôi có chút tiếc nuối. Đó là món quà đầu tiên Thẩm Việt Sơn tặng tôi, tôi còn muốn giữ lại làm kỷ niệm.

Căn phòng yên tĩnh trở lại. Tôi nhìn Thẩm Việt Sơn, hắn mỉm cười ôn hòa, không còn vẻ hung ác lúc nãy.

"Anh và Lộ Dương là quan hệ gì? Trước đây chẳng phải rất thân thiết sao, sao cậu ta lại sợ anh thế?"

"Cậu ta là con trai bạn của bố tôi, thực tập ở công ty tôi. Tôi coi cậu ta là cấp dưới, cậu ta lại năm lần bảy lượt muốn mồi chài tôi, muốn tôi 'chơi' cậu ta."

"Lộ Dương nói chiếc vòng đó là quan hệ ràng buộc trong cuộc chơi, là thật sao?"

"Ừm, hội sở là chế độ mời, ID thành viên của tôi là 'Số 1', cái đó là quà tặng cho thành viên cấp cao nhất. Cho nên đeo chiếc vòng đó đại diện cho việc cậu có quan hệ với tôi."

Tôi vô thức chạm vào cổ tay trống không. Tôi biết "quan hệ" mà hắn nói là gì. Chỉ là quan hệ trong trò chơi thôi. Nhưng tôi vẫn không kìm được mà hỏi:

"Thẩm Việt Sơn, chắc anh có nhiều chiếc vòng như vậy lắm nhỉ?" Giống như việc hắn cũng sẽ có những người khác.

"Không, tôi chỉ có duy nhất một chiếc đó thôi."

Thẩm Việt Sơn cầm ly nước tôi đã uống qua lên nhấp một ngụm.

"Nếu cậu thích, tôi sẽ đi đặt làm riêng một chiếc khác, nhưng chiếc sau phải gắn thêm định vị."

"Tại sao?"

"Để tránh việc cậu lại biến mất lần nữa."

Tôi chớp mắt, trái tim không kìm được mà rung động. Nhưng rồi cảm giác đó nhanh chóng bị đè xuống. Có lẽ đây cũng chỉ là một phần của trò chơi thôi.

 

back top