Sau khi mẹ hồi phục, tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi tích cóp tiền để báo danh kỳ thi đại học dành cho người lớn.
Tôi vẫn không muốn dừng lại tại chỗ, muốn thử tiến về phía trước. Các bạn học cùng lớp bổ túc rất đông, tôi cứ cảm giác mình là người lớn tuổi nhất trong số đó.
Chỗ ngồi trên lớp không cố định, nhưng có một cậu trai tóc hơi dài rất thích ngồi cạnh tôi. Cậu ta tên Tô Nhiên, má tròn xoe, cười lên rất đáng yêu, thường ăn mặc rất thời trang. Sau giờ học, cậu ta hỏi tôi:
"Trần Phiếm, đi ăn cơm không?"
"Không, tôi có việc rồi."
"Sao lần nào anh cũng có việc thế?" Cậu ta bĩu môi như cá vàng.
Nhưng tôi có việc thật. Thẩm Việt Sơn đang đứng đợi tôi ở ngay cửa. Tôi vừa đi được hai bước, Tô Nhiên đã kéo tôi lại.
"Có phải anh biết ý của tôi rồi nên cố tình tránh mặt tôi không?"
"Ý gì cơ? Tôi không có tránh cậu mà?"
Tô Nhiên nhìn quanh một vòng, hạ thấp giọng: "Anh không nhìn ra là tôi muốn quen anh à? Anh chắc chắn là 1 đúng không? Thử với tôi đi, tôi ngoan lắm."
Tôi ngẩn người, vội đẩy cậu ta ra: "Tôi không phải cái đó."
"Anh không phải gay? Không thể nào." Tô Nhiên tin chắc con mắt nhìn người của mình không sai.
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng tạch tạch quen thuộc của bật lửa. Tôi quay lại nhìn, Thẩm Việt Sơn đang nhàn nhã tựa vào tường, không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Mắt Tô Nhiên sáng lên: "Đó là bạn anh à?"
"Ừm, là bạn trai tôi."
"Hả?"
"Tôi đi trước đây, chào nhé."
Tôi tiến lên nắm lấy tay Thẩm Việt Sơn, lấy chiếc bật lửa từ tay hắn: "Hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe."
"Thế tâm trạng tôi không tốt thì hút cái gì?" Tôi liếc hắn một cái, nhận ra mùi giấm chua âm ỉ. Không ngờ hắn lại để ý chuyện này.
Tôi khẽ cười: "Đó chỉ là một bạn học cùng lớp thôi, kém tôi nhiều tuổi lắm, tôi với cậu ta không có gì cả."
"Cậu một tuần đi học năm buổi, tần suất gặp cậu ta còn nhiều hơn gặp tôi." Thẩm Việt Sơn sa sầm mặt mở cửa xe.
Tôi ngồi vào trong, cố tình đánh lạc hướng: "Đi đâu ăn cơm đây?"
"Không muốn ăn cơm nữa, muốn ăn thứ khác."
Dứt lời, hắn đã túm cổ áo tôi cắn xuống. Môi tôi bị hắn cắn sưng vù.
May mà xe hắn dán phim cách nhiệt, nếu không sinh viên đi lại nườm nượp thế này thì xấu hổ c.h.ế.t mất.
Thẩm Việt Sơn hôn một cái vẫn chưa đủ, ngón tay luồn vào từ vạt áo. Hắn rất thích chạm vào cơ bắp của tôi.
"Trần Phiếm, cậu không nghe lời. Nghĩ xem tối nay tạ lỗi với tôi thế nào đi?"
Thắt lưng tôi nhũn ra. Hôm qua vừa bị hắn hành hạ xong, hôm nay lại nữa?
Tôi: "Tôi xin nộp đơn hưu chiến, để ngày khác nói sau. Anh chịu được chứ tôi thì chịu không nổi."
"Bác bỏ." Hắn nhấn mạnh từng chữ, cười khẽ véo má tôi một cái.
Tôi thực sự nghi ngờ hắn lén lút uống thuốc sau lưng mình.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo hắn là bạn trai tôi chứ. Đành chịu thôi. Ánh hoàng hôn buổi chiều tà rải rác trên đường phố.
Chiếc xe khởi hành, hướng về một tương lai rạng rỡ ánh kim.