Tôi tiễn hắn ra cửa thang máy. Hắn lại kéo tuột tôi vào một góc vắng người. Cổ gáy bị hắn mạnh mẽ bóp chặt.
"Trần Phiếm, tại sao những chuyện này cậu chưa bao giờ nói?"
"Không liên quan đến anh." Tôi bướng bỉnh nhìn hắn. Đống hỗn độn của tôi, phiền não của tôi, mình tôi biết là đủ rồi. Tôi không cần ai thương hại.
Thẩm Việt Sơn tức đến bật cười, áp sát tôi: "Hay cho câu 'không liên quan đến tôi', thế còn chuyện cậu kết hôn thì sao, sao cậu lại lừa tôi? Lần trước tôi đã nói gì nhỉ, còn dám lừa tôi thì hậu quả không đơn giản đâu."
Mẹ tôi sao chuyện gì cũng kể cho hắn nghe thế không biết! Tôi bực bội vùng vẫy: "Chuyện đó tôi không cố ý, tôi chỉ thấy rất mất mặt thôi."
"Cậu lừa tôi rồi bị bóc trần, thế này thì không mất mặt à?"
"Tôi..." Tôi hổ thẹn cúi đầu.
Ngón tay sau gáy khẽ vuốt ve tóc tôi. Một bờ môi mềm mại áp tới. Hơi thở quen thuộc trở nên thật gần. Tôi sững sờ, vội đẩy hắn ra: "Thẩm Việt Sơn, anh... anh điên rồi?"
"Hôn một cái thì sao, chỗ nào trên người cậu tôi chưa từng hôn?"
Tôi vội bịt miệng hắn lại, nhìn quanh quất. Xác định xung quanh không có ai, tôi mới buông hắn ra: "Nói nhỏ thôi, chúng ta đâu phải người yêu, không nên thế này."
"Vậy chúng ta làm người yêu là được chứ gì."
Tôi thẫn thờ một lúc, cứ tưởng mình nghe nhầm.
"Chẳng phải chúng ta chỉ là quan hệ trò chơi thôi sao?"
"Là quan hệ gì, tùy thuộc vào cậu."
Thẩm Việt Sơn lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp.
Hắn mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay. Hơi khác với chiếc trước, đây là một sợi dây màu đen.
Vật trang trí bên trên không còn là chữ "Số 1" nữa, mà là một thiết bị định vị có độ dày nhất định.
"Trần Phiếm, có muốn làm người yêu của tôi không?" Hắn hỏi tôi.
Tư thế này, động tác này, cứ như đang cầu hôn vậy. Tai tôi nóng bừng lên.
"Thẩm Việt Sơn, chuyện này không hợp, tôi không xứng với anh..."
"Cậu không xứng thì ai xứng?" Hắn cố chấp nắm lấy tay tôi, không nói hai lời đeo vòng vào cho tôi, "Tôi thích cậu, thì cậu xứng."
"..." Tôi lặng lẽ nhìn thứ trên cổ tay mình, nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
"Sau này đừng có tháo ra nữa." Hắn dặn dò.
"Thẩm Việt Sơn."
"Hửm?"
Tôi cúi đầu tựa vào vai hắn: "Sao anh lại tốt thế này."
Anh đối với tôi tốt quá, khiến tôi căn bản không có cách nào không yêu anh.
Thẩm Việt Sơn khẽ cười, bóp gáy tôi: "Đừng tưởng nói vài câu bùi tai là chuyện hôm nay có thể bỏ qua nhé. Tối nay tôi đợi cậu về, hửm?"
"..." Lần này không chỉ tai nóng, mà cả mặt tôi cũng đỏ bừng lên như thiêu như đốt.