Sau khi sập cửa bỏ đi, thật ra tôi có chút hối hận.
Hạ Trác không buông bỏ được Quý Dương chẳng phải điều tôi đã biết từ lâu sao, cớ gì lại giận đến mức vung d.a.o chứ?
Vả lại, tôi đâu có gan tự làm hại mình, chẳng qua chỉ là hù dọa hắn mà thôi.
Nể tình hắn liều mạng đoạt lấy con d.a.o từ tay tôi, đợi khi hắn tìm thấy, tôi sẽ bớt gây khó dễ cho hắn một chút vậy.
Nhưng hắn lại dám quát tôi sau khi đoạt dao, hừ, vẫn không thể tha thứ dễ dàng như thế được.
Tôi ngồi xuống một chiếc ghế băng ven đường.
Nhìn đồng hồ một chút.
Theo kinh nghiệm trước đây, chắc phải một lúc nữa Hạ Trác mới tìm tới đây.
Từ trong con hẻm sau lưng phát ra vài tiếng nức nở bi ai, nghe như tiếng mèo kêu.
Tôi xoa xoa cánh tay, đi tìm nguồn âm thanh.
Sau một chồng thùng carton phế thải, bất ngờ có một đứa trẻ đầy m.á.u đang nằm đó.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi cởi bỏ dây trói trên tay chân đứa trẻ, cởi áo khoác bọc lấy nó, bế người lên rồi quay đầu chạy đi.
Mũi d.a.o sắc lẹm đ.â.m vào thắt lưng sau của tôi.
"Đây là hàng của tụi tao, bỏ xuống."
Bỏ xuống ư? Đứa trẻ này chưa chắc sống nổi qua đêm nay.
Chỉ cần đi thêm vài bước nữa thôi, chính là hy vọng sống.
Tôi từ từ đặt đứa trẻ xuống đất, nhân lúc bọn chúng nới lỏng cảnh giác, tôi dùng lực đẩy mạnh một cái: "Chạy mau!"
Ký ức sau đó có chút mơ hồ.
Đối phương có vài người, tôi chặn lại rất chật vật.
Mãi đến khi bọn chúng bỏ mặc tôi đã mất khả năng hành động để đuổi theo đứa trẻ kia, tôi mới nhận ra cả người mình đang không ngừng chảy máu.
Ý thức dần trở nên nhẹ bẫng, lan tỏa trong con hẻm tối tăm.
Chỉ cầm con d.a.o quơ quơ mấy cái đã khiến Hạ Trác sợ đến mức môi trắng bệch, nếu hắn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của tôi, chắc không sợ đến mức vãi ra quần đấy chứ.
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nhưng Hạ Trác sẽ không chật vật như vậy đâu.
Hắn mãi luôn là ngôi sao rực rỡ nhất trong đám đông.
Trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh.
Hạ Trác mặc bộ vest may thủ công cao cấp đính hôn cùng tôi.
Hạ Trác im lặng không thốt lên lời trong tang lễ của Quý Dương.
Hạ Trác khi chúng tôi chưa bất hòa, bị tôi trêu chọc đến mức đỏ bừng mặt.
Hạ Trác đứng trên bục chủ tịch phát biểu thời học sinh...
Sao trong đầu toàn là Hạ Trác thế này.
Tôi lại cười một cái.
Nụ cười động đến vết thương, ý thức vụt bay đi xa.
Lạnh quá, có người hảo tâm nào đi ngang qua cứu tôi không?
Tôi không muốn c.h.ế.t ở đây đâu.
Trận cãi vã với Hạ Trác còn chưa xong mà.
Tuy luôn là tôi đơn phương công kích, nhưng cũng phải phân thắng bại chứ?
Càng lúc càng lạnh.
Chẳng lẽ phải c.h.ế.t ở đây thật sao.
Biết trước tối nay là lần cuối gặp mặt, tôi đã không cãi nhau với Hạ Trác rồi.
Ồn ào lâu như vậy, mà một lần nói yêu hắn cũng chưa có.
Không nói cũng tốt.
Trong lòng hắn đều là Quý Dương.
Nếu biết tôi vì thích hắn mà ghen tị với Quý Dương, không chừng hắn sẽ chế nhạo tôi thế nào nữa.
Tôi lại muốn cười.
Chắc là tôi đã cười rồi.
Ý thức bay quá cao quá xa, tôi không còn bắt lấy được nó nữa.