Sau khi anh trai qua đời, đối tượng liên hôn của Hạ Trác đổi thành tôi.

Chương 2

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi không chết.

Khoảnh khắc mở mắt ra, trong lòng tôi lướt qua ý nghĩ "quả nhiên là thế".

Loại tai họa như tôi chắc chắn là sống dai cả vạn năm, sao có thể hy sinh dễ dàng như vậy được.

Nhưng sao tôi lại ở nhà?

Bị đ.â.m thành cái sàng rồi, lẽ ra giờ tôi phải ở bệnh viện chứ?

Đứa nhỏ kia thế nào rồi? Đã chạy thoát chưa?

Tôi thử cử động tứ chi.

Có thể hoạt động, và không đau.

Tôi tung chăn ngồi dậy, trên người vậy mà không có lấy một vết thương nào.

Trong lúc kinh ngạc, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Một khuôn mặt giống tôi đến chín phần nhưng dịu dàng hơn nhiều thò vào:

"Tiểu Phong, ngủ dậy rồi thì xuống ăn cơm đi."

Là Quý Dương, Quý Dương còn sống.

Tôi và Quý Dương là anh em sinh đôi.

Anh ấy mệnh khổ, hồi nhỏ bị bọn buôn người bắt cóc ở công viên giải trí.

Ba mẹ vì thế mà bạc đầu sau một đêm, bôn ba khắp các tinh hệ tìm con, để lại một mình tôi thủ lòng trong căn nhà trống rỗng.

Ngày đón Quý Dương trở về, ba mẹ, ông bà ôm chầm lấy anh ấy gào khóc thảm thiết.

Tôi đứng ngoài đám đông, siết c.h.ặ.t t.a.y Hạ Trác:

"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, đúng không?"

Hạ Trác nói đúng.

Nhưng hắn là kẻ nuốt lời.

Rất nhanh thôi, hắn cũng giống như bao người khác, dành sự đồng cảm cho những khổ nạn của Quý Dương những năm qua.

Khi ba mẹ đề nghị chia lại cổ phần công ty, hắn đứng về phía Quý Dương.

Ngay trước mặt hắn, tôi đã đập nát những món quà hắn tặng tôi suốt bao năm qua, tuyên bố tuyệt giao.

So với Quý Dương, tôi còn ghét kẻ phản bội là Hạ Trác hơn.

Hạ Trác đã tìm tôi rất nhiều lần, những cuộc gặp nào từ chối được tôi đều từ chối, cái nào không thể từ chối, tôi sai người đuổi hắn đi.

Vài lần như vậy, hai người thực sự không còn liên lạc gì nữa.

Kiếp trước, lần nữa nghe được tin tức về hắn, chính là tin hôn sự của hắn và Quý Dương.

"Liên hôn? Quý Dương và Hạ Trác?"

Chiếc nĩa bạc ma sát trên đĩa sứ trắng tạo ra âm thanh chói tai.

Ba mẹ dùng ánh mắt khiển trách nhìn tôi:

"Đúng vậy, Dương Dương tính cách quá mềm yếu, cần người bảo vệ. Trong số những đứa trẻ chúng ta quen biết, chỉ có Tiểu Trác là khiến ba mẹ yên tâm nhất. Dương Dương ngoan ngoãn, Tiểu Trác chững chạc, hai đứa ở bên nhau thật xứng đôi biết bao. Con nhìn lại con xem, đến giờ vẫn còn tính khí trẻ con, làm việc gì cũng bộp chộp. Gần đây có phải lại gây gổ với Tiểu Trác rồi không?

Dương Dương ở chỗ Tiểu Trác không biết đã nói giúp con bao nhiêu lời tốt đẹp đâu, mau đi xin lỗi người ta đi. Sau này đều là người một nhà, đừng vì con mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa nó. Rảnh rỗi thì học hỏi Dương Dương nhiều vào, sửa cái nết xấu đó đi."

Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi, người không giữ lời đâu phải là tôi.

Tôi quẳng bộ đồ ăn sang một bên, xách vali lên định dọn ra căn hộ mới mua.

Ba tôi đ.ấ.m n.g.ự.c thình thình, tức giận đến mức không nói nên lời.

Mẹ và Quý Dương một trái một phải vây quanh an ủi ông.

Một khung cảnh thật trọn vẹn.

Không thừa một ai, cũng chẳng thiếu một người.

Tôi hậm hực rời đi.

Quý Dương đuổi theo tôi, nhưng lại gặp tai nạn giao thông trên đường, không cứu vãn được.

Đó là khởi đầu của mọi bi kịch.

Lúc này đây, trên cùng một bàn ăn, ba mẹ lại một lần nữa nhắc đến chuyện hôn sự của Quý Dương và Hạ Trác.

Tôi xác định được mình đã trọng sinh về đúng ngày Quý Dương qua đời.

"Tiểu Phong, sao cứ thẩn thờ ra thế? Con thấy chuyện để Dương Dương liên hôn với nhà họ Hạ thế nào?"

 

back top