Tôi vào phòng phẫu thuật, bị đ.â.m một nhát sau lưng, phải khâu tám mũi.
Lúc ra ngoài, Hạ Trác canh chừng bên ngoài phòng phẫu thuật, tiều tụy trông như già đi mười tuổi.
Tôi nằm trên giường bệnh trêu chọc hắn:
"Rốt cuộc hai đứa mình ai là bệnh nhân đây?"
Hắn lườm tôi một cái, rồi đi tới kiểm tra vết thương của tôi.
Tôi bảo hắn nhìn kỹ vào:
"Khâu có đẹp không? Không đẹp thì đẩy tôi vào bảo bác sĩ khâu lại đi."
Cô y tá nhỏ nghe xong bật cười:
"Sẽ không để lại sẹo đâu, hồi phục xong là y như cũ ngay."
Tôi yên tâm rồi, móc lấy vạt áo Hạ Trác đung đưa nghịch ngợm.
Hạ Trác mặt đen như nhọ nồi gọt táo cho tôi, thiếu điều viết chữ "anh đang giận" lên trán thôi.
"Được rồi được rồi, lần sau tôi nhất định không tự ý hành động nữa, báo cảnh sát trước, đợi anh đến rồi mới đi đuổi. Đặt an toàn lên hàng đầu, tuyệt đối không hành động theo cảm tính. Anh chẳng phải muốn biết sau đó tôi đi đâu sao, nói cho anh biết, Trái Đất cổ có một nơi gọi là Siberia, tôi đến đó đào khoai tây rồi."
Tôi vừa thề thốt vừa đảm bảo, mãi mới dỗ được Hạ Trác mở miệng.
Môi hắn run rẩy, giọng nói như bị giấy nhám chà qua:
"Quý Phong, coi như là vì anh, anh không thể mất em thêm lần nào nữa."
Tôi kéo tay hắn lại, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn, nịnh nọt:
"Tôi cũng sợ mà."
"Sợ thì càng không nên bốc đồng!"
Tôi khựng lại một chút, nhỏ giọng phân bua:
"Tôi là sợ thế giới này lại có thêm một Quý Dương, thêm một Quý Phong, thêm một gia đình như của tôi nữa. Thực ra nhiều khi tôi nghĩ, nếu ban đầu người bị bắt cóc là tôi thì tốt rồi, như vậy người được ba mẹ để tâm sẽ là tôi. Rõ ràng chẳng ai sai cả, nhưng chẳng ai thấy hạnh phúc."
Con người là một thực thể rất mâu thuẫn.
Dù lúc này tôi đã xác nhận mình không còn cần sự công nhận và quan tâm của ba mẹ nữa.
Dù mỗi khi nhớ về họ, sự oán hận tích tụ bao năm qua còn lớn hơn cả khát vọng tình thân.
Nhưng không thể phủ nhận, tôi vẫn luôn hướng về một gia đình tràn ngập yêu thương.
Cửa phòng bệnh vang lên một tiếng "choảng".
Mẹ tôi vừa nhận được tin tức chạy tới, lập tức ngã khụy vào lòng ba.
Quý Dương vẻ mặt khẩn cầu:
"Em trai, anh đưa mẹ về trước, ở nhà đã làm món sườn hấp lá sen em thích nhất rồi, đợi em về nhà."
Tôi xoa xoa chóp mũi, liếc mắt nhìn Hạ Trác:
"Anh gọi họ đến à?"
Hạ Trác lắc đầu:
"Trước đây họ đúng là làm chưa tốt, nhưng gần đây đúng là có thay đổi. Kiếp trước, chú và dì mỗi ngày đều gọi tên em, ngay cả những giây phút cuối cùng cũng luôn nhờ vả anh tìm em. Có lẽ em có thể cho mình thêm một cơ hội nữa, thử lần cuối đi, đừng để lại hối tiếc."
Tôi vùi mặt vào gối, giọng nói nghèn nghẹn:
"Vậy thì tôi nể mặt anh đấy."
Tôi xuất viện ngay trong ngày hôm đó.
Hạ Trác đưa tôi về nhà ba mẹ.
Ăn xong bữa tối tôi lại chuồn đi tìm Hạ Trác ngay.
"Anh không biết đâu, tôi vừa về đến nhà là mẹ tôi đã ôm tôi khóc, gọi tôi là bảo bối, nói những năm qua đã phớt lờ tôi rồi. Ba tôi cũng không mắng tôi nữa, còn nói tôi rất ưu tú, tự chăm sóc bản thân rất tốt.”
“Họ còn nói xin lỗi tôi nữa, cảnh tượng đó chẳng khác gì phim kinh dị. Trước đây quen đối đầu với họ rồi, đột nhiên chơi trò sến súa làm tôi nổi hết cả da gà. Không được, không được, tôi phải ở chỗ anh trốn một lát. Này, anh cười cái gì!"
Hạ Trác véo má tôi hôn hai cái:
"Em có thể đến tìm anh, anh rất vui."
Hắn hớn hở đi dọn phòng cho tôi.
Tôi nhìn người đã chưa từng từ bỏ tôi suốt hai kiếp, trong lòng ấm áp vô cùng.
Trong giai đoạn tuyệt vọng nhất, có người sẵn lòng không màng hậu quả mà kéo tôi đi lên.
Đại hạnh.
"Này, anh dọn phòng khách là khách sáo quá rồi đấy, tôi muốn ngủ với anh!"
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân!"
END.