Kết quả của việc trêu chọc bừa bãi là hai đứa quậy phá từ phòng điều khiển vào tận phòng nghỉ.
Phòng tắm lại càng là khu vực "thiên tai", ra ra vào vào, khô rồi lại ướt.
Kiếp trước, tôi dùng hết mưu kế hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng.
Vì vậy tôi luôn mặc định là hắn "không ổn".
Hóa ra kẻ này lại là một tên ngụy quân tử đạo mạo.
Chuyến đi kéo dài ba ngày, hai người không rời nhau nửa bước.
Cuối cùng cũng bước ra khỏi tinh hạm, khoảnh khắc đôi chân chạm đất, tôi bỗng dưng có cảm giác như vừa trở lại nhân gian sau một kiếp người.
Hạ Trác đã nói rõ với phụ huynh hai nhà rằng người hắn yêu là tôi, sẽ không xem xét người khác.
Chuyện đăng ký kết hôn chẳng qua là lời hắn nói ra lúc đó để cố ý kích thích tôi thôi.
Tôi và Hạ Trác nắm tay nhau đi trên con đường của hành tinh chính.
Hạ Trác đột nhiên hỏi về một chủ đề mà tôi luôn né tránh:
"Vậy kiếp trước em rốt cuộc đã đi đâu?"
Tim tôi thắt lại, chỉ tay vào một tiệm đồ ngọt sai bảo hắn:
"Làm sao có thể dễ dàng nói cho anh biết được, đi mua cho tôi một phần đồ ngọt về đây đổi lấy bí mật."
Hạ Trác gõ gõ vào má mình, tôi nhón chân hôn một cái:
"Lấy phần lớn nhé, thêm đá."
Nhìn bóng lưng Hạ Trác rời đi, tôi khẽ thở dài.
Có nên nói thật với hắn không?
Đúng lúc này, bóng dáng một người đang bế đứa trẻ ở góc phố thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi lập tức guồng chân đuổi theo.
Chính là kẻ đã đ.â.m tôi trong con hẻm đó, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
Tôi đuổi theo kẻ đó chạy lòng vòng qua các phố lớn ngõ nhỏ, một lúc sau đuổi đến một con hẻm cụt.
Mà đối phương thì đã biến mất tăm.
Tôi đang định quay người rời đi, trong con hẻm chật hẹp đột nhiên chui ra mấy người, ép sát về phía tôi.
Hắn thế mà lại có đồng bọn!
Tôi âm thầm gửi cho Hạ Trác một định vị.
Cùng một cái hố, tôi không thể ngã hai lần.
Khi Hạ Trác xách đồ ngọt chạy tới, tôi đã đánh nhau thành một đoàn với đối phương.
Một chọi bốn, không hề lép vế.
Có sự giúp đỡ của Hạ Trác, lại càng khiến bọn chúng phải quỳ xuống xin tha.
Giữa thanh thiên bạch nhật.
Rất nhanh đã có quần chúng nhiệt tình nghe thấy động động tĩnh bên này mà báo cảnh sát.
Mấy tên buôn người đó bị áp giải về đồn.
Đứa trẻ đang hôn mê được trao lại vào tay người mẹ đang khóc không thành tiếng.
Tôi hích vào tay Hạ Trác, nhướng mày: "Kích thích không?"
Hạ Trác nén giận, túm lấy tôi bước thật nhanh về:
"Ai dạy em những lúc thế này lại xông lên một mình hả! Nếu anh đến muộn thì sao! Nếu không có ai báo cảnh sát thì sao!"
Đồ ngọt đổ đầy đất, chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm nữa.
Tôi kêu cha gọi mẹ vì bị hắn lôi đi:
"Đau, đau, đau, đừng kéo tôi, Hạ Trác! Chết tiệt! Đau thật đấy! Hạ Trác, tôi chảy m.á.u rồi!"
Tôi đưa tay ra sau sờ vào chỗ lưng đang đau nhức dữ dội, cả bàn tay dính đầy chất lỏng màu đỏ đến rợn người.