Sau khi anh trai qua đời, đối tượng liên hôn của Hạ Trác đổi thành tôi.

Chương 4

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Quý Dương còn sống.

Ba mẹ không phải trải qua nỗi đau mất đi đứa con trai họ hằng trăn trở thêm lần nữa.

Hạ Trác có người tình trong mộng, cuối cùng cũng thành quyến thuộc.

Còn tôi, cũng chẳng cần phải gánh trên vai cái danh ác độc là hại c.h.ế.t anh ruột, cướp vị hôn phu của anh trai mình nữa.

Cái kết này viên mãn đến mức có thể đem lên chương trình cuối năm để ca ngợi rồi.

Tôi chỉnh trạng thái tài khoản sang chế độ "không làm phiền", nộp lại quang não, lao đầu vào công việc.

Công việc của tôi là khảo sát các hành tinh hoang sơ.

Mỗi ngày không phải khai hoang trong đống rác thì cũng là lăn lộn trên những vùng đất kiềm mặn.

Ban đầu chọn công việc này là để đối đầu với ba mẹ.

Họ luôn cảm thấy tôi đang hưởng phước, còn Quý Dương bặt vô âm tín thì đang chịu khổ thay tôi ở một xó xỉnh nào đó không ai hay biết.

Vì vậy, tôi đi đến những nơi gian khổ nhất, làm công việc nguy hiểm nhất.

Để chứng minh mình không phải là hạng công tử bột chỉ biết ăn chơi nhảy múa.

Nhưng tôi nghĩ nhiều rồi, ba mẹ chẳng hề quan tâm tôi tìm công việc gì, sẽ gặp phải nguy hiểm ra sao.

Trong mắt họ, đây chẳng qua chỉ là một trò quậy phá nông nổi.

Đợi tôi chịu khổ, vấp ngã, tự khắc sẽ khóc lóc quay về cầu xin họ dọn dẹp đống hỗn độn cho mình.

Ngược lại, Hạ Trác – người cùng tôi lớn lên từ nhỏ – khi biết tôi đi hành tinh hoang, đã lo lắng đến mức mấy đêm không ngủ được.

Hắn hết lần này đến lần khác phân tích cho tôi nghe về công việc này.

Tra tài liệu, tìm quan hệ, rót vốn đầu tư.

Tôi còn chưa chính thức báo danh, cơ sở hạ tầng của trạm tiếp nhận hành tinh hoang đã tăng lên gấp ba.

Nhờ phúc của hắn, có người xem tôi là bảo bối có thể rơi ra tiền vàng bất cứ lúc nào, cũng có người coi tôi là hạng vung tiền mua danh phù phiếm.

Nhìn chung, kẻ ghét tôi không ít, nhưng người thích tôi còn nhiều hơn.

Còn về phần tôi...

Lúc mới đến thực sự không thích nghi nổi.

Nhưng khi nhìn thấy những hành tinh cằn cỗi bừng lên sức sống rực rỡ, thai nghén những sinh mệnh mới, chút không quen đó của tôi chẳng đáng là bao.

Những hành tinh không biết tỏa sáng này giúp sự tồn tại của tôi không đến nỗi vô nghĩa.

"Được rồi, nhiệm vụ giai đoạn này kết thúc, thu quân!"

Đội trưởng hạ lệnh.

Mọi người hò reo vang dội.

Chuỗi ngày khổ cực kéo dài suốt mấy tháng không giải trí, không liên lạc cuối cùng cũng chấm dứt.

Cả nhóm nằm vật ra trong tinh hạm lượt về, ngủ lăn lóc đủ mọi tư thế.

Chẳng còn hình tượng, chẳng còn khoảng cách, thậm chí chẳng còn ra hình người.

Từng đứa một bẩn thỉu như những củ khoai tây lấm bùn.

Đến trạm tiếp nhận, mọi người dựa vào nhau, dìu dắt nhau bước ra ngoài.

Đội trưởng nhận được một thông báo, ngăn đám người đang uể oải lại.

"Có nhà đầu tư đang tham quan căn cứ, chỉnh đốn lại cho ra dáng con người rồi mới được ra ngoài."

Mọi người oán than dậy đất, não bộ mệt đến mức phẳng lì rồi mà còn phải làm mấy cái chuyện hình thức này.

Tôi là người chửi hăng nhất, hận không thể vác s.ú.n.g máy ra b.ắ.n nát hết lũ công tử quyền quý chẳng biết khổ cực là gì kia.

Bên ngoài tinh hạm, Hạ Trác, Quý Dương và ba mẹ tôi đang đi cùng lãnh đạo căn cứ tham quan.

Tôi âm thầm dừng việc hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của nhà đầu tư lại.

Kéo thấp vành mũ, trà trộn vào đám đông.

Thấp thỏm đến mức đội trưởng cứ thỉnh thoảng lại quay sang nhìn tôi.

"Mệt à? Tối nay có tiệc mừng công, nhà đầu tư cũng có mặt, chắc chắn sẽ được ăn một bữa ra trò."

Đội trưởng chuyển hành lý sang một bên, định đưa tay giúp tôi xách bớt.

Một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng chặn lấy ống tay áo bẩn thỉu của đội trưởng.

Giọng của Hạ Trác vang lên từ phía sau:

"Các anh vất vả rồi, để tôi."

 

back top