Tôi siết chặt bộ đồ ăn trong tay, móng tay tròn trịa vì dùng lực quá mức mà trở nên trắng bệch mất máu.
Bàn ăn chìm vào tĩnh lặng, mọi người đều âm thầm quan sát phản ứng của tôi.
Suy nghĩ của tôi quan trọng lắm sao?
"Rất tốt ạ, Quý Dương tính cách mềm mỏng, Hạ Trác lại vững chãi, hai người họ rất đẹp đôi."
Tôi lặp lại những lời họ đã nói ở kiếp trước.
Biểu cảm của mọi người dãn ra, không khí bắt đầu lưu động trở lại.
Nhưng trái tim tôi lại thủng một lỗ lớn, làm sao cũng không lấp đầy được.
Tôi đưa thức ăn vào miệng một cách máy móc.
Chẳng nhai ra vị gì, cũng chẳng cảm nhận được nóng lạnh.
Cứ vậy đi.
Tôi lùi lại một bước, trả lại sự yên ổn cho mọi người.
Không còn sự căng thẳng như kiếp trước, kế hoạch dọn ra ở riêng lần này diễn ra thuận lợi đến lạ lùng.
Mọi người tiễn tôi ra cửa, trên mặt thậm chí còn mang theo vài phần lưu luyến.
"Mẹ không phải là một người mẹ tốt, đã làm mất Dương Dương, cũng không chăm sóc tốt cho con."
Tôi ôm lấy người phụ nữ vẫn còn giữ được nét phong vận này, nội tâm không chút gợn sóng.
Nhưng lời nói ra vẫn rất khách sáo:
"Mẹ, đừng nói vậy, mẹ và ba những năm qua cũng không dễ dàng gì. Con bận rộn công việc, ở nhà phải chạy đi chạy lại giữa hai tinh hệ, ở bên kia tiện hơn chút, đừng nghĩ nhiều. Anh, chào mừng anh về nhà, mấy ngày trước em tâm trạng không tốt, anh đừng để tâm nhé."
Họ định nói lại thôi, tôi vẫy vẫy tay, bước lên tinh hạm, không hề quay đầu lại.
Tôi đã quen nuông chiều bản thân, có thể uất ức chính mình đến bước này đã là giới hạn rồi.
Kiếp trước oán hận họ phớt lờ tôi, hận họ không yêu tôi.
Càng tranh giành, càng xa cách.
Đã làm lại một đời, thì đừng đi vào vết xe đổ nữa.
Cứ dứt khoát buông tay, ngược lại còn nghe được vài câu khách sáo thật giả lẫn lộn.
Tôi tỳ môi cười lên, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Cười đến mức gập cả người lại, không dừng được.
Thiết bị liên lạc – Quang não – kêu tít tít, đó là nhạc chuông đặc biệt tôi cài cho Hạ Trác.
Tôi lau đi những giọt nước mắt vì cười mà ứa ra, bắt máy cuộc gọi video.
Khuôn mặt thanh tú, cao quý của Hạ Trác hiện ra giữa không trung.
Tôi chống cằm cười với hắn:
"Xin lỗi em đi, anh nợ em một câu xin lỗi."
Thật ra lời này hoàn toàn là tôi ỷ thế h.i.ế.p người.
Hạ Trác chẳng qua chỉ là vì người mình thích mà tranh thủ lợi ích, không tính là sai.
Sau này hắn cũng khép nép chiều chuộng, dâng tận tay cổ phần nhà mình, nhưng vẫn bị tôi tát vào mặt giữa đám đông.
Làm bạn với hạng người như tôi, chắc hắn phải xui xẻo tám đời.
Vậy thì đời này, cũng buông tha cho hắn vậy.
Người ở phía đối diện màn hình trơn tru mở miệng: "Xin lỗi em."
Tôi cảm thấy an ủi đôi chút: "Tha lỗi cho anh đó."
Người luôn ung dung chững chạc như hắn, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ lúng túng, giống như lời sắp nói ra đây vô cùng khó xử.
Ánh mắt hắn né tránh, không dám nhìn tôi.
"Chuyện hai nhà chúng ta muốn liên hôn, em nghe nói chưa?"
"Nghe rồi."
"Vậy... em có đồng ý không?"
Sự căng thẳng của Hạ Trác gần như muốn tràn ra khỏi màn hình.
Đính hôn mà cũng không quên trưng cầu ý kiến của thằng em vợ này sao.
Sợ tôi phá đám à?
Kiếp trước sao tôi không sớm nhận ra hắn tâm huyết với Quý Dương như vậy nhỉ?
Còn tự đa tình nói cái gì mà chẳng qua chỉ là liên hôn thôi, Quý Dương mất rồi thì thay tôi vào cũng vậy thôi mà.
Hèn chi sau này Hạ Trác lại ghét tôi đến thế.
Ghét đến mức đính hôn một năm, chung sống nửa năm, nhưng chưa từng chạm vào tôi.
Tôi nuốt xuống vị chua xót trong cổ họng, gật đầu vẻ không quan tâm:
"Rất tốt."
"Vậy em thích kiểu nhẫn nào? Đơn giản, hay tinh xảo?"
Nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại từng chút một.
Khoe ân ái ngay trước mặt tôi, đuổi tận g.i.ế.c tuyệt luôn sao?
"Chuyện này mà cũng phải đến lượt tôi lo à?"
Kiên nhẫn cạn kiệt, tôi trực tiếp ngắt cuộc gọi.