"Quý Dương còn muốn gì nữa? Tôi đưa hết cho anh ta."
Đưa hết đi cho yên tĩnh, chấm dứt một lần cho xong.
Hạ Trác bực bội nhíu mày, giống như rơi vào một vòng lặp không hồi kết.
Hắn nhìn tôi đăm đăm, dường như muốn thông qua đôi mắt mà khắc sâu những lời tiếp theo vào tận đáy lòng tôi.
Hắn gằn từng chữ:
"Anh, Hạ Trác, người anh yêu là Quý Phong, dù có trọng sinh bao nhiêu kiếp cũng chỉ yêu Quý Phong."
Hôm nay hắn toàn nói mấy lời tiền kiếp hậu thế, tôi lờ mờ có một dự cảm.
Quả nhiên, Hạ Trác lập tức xác nhận suy nghĩ của tôi.
"Kiếp trước anh trai em mất rồi, dù anh có nói gì làm gì em cũng cảm thấy anh đang hoài niệm anh ta. Anh càng tốt với em, em lại càng nghĩ rằng anh đang coi em là người thay thế. Kiếp này Quý Dương vẫn còn sống, em hãy tự mình nhìn xem người anh yêu rốt cuộc là ai."
Tôi nên vui mừng sao?
Nếu hắn cũng trọng sinh, vậy hắn rốt cuộc là thích tôi, hay là đến để bù đắp nỗi dằn vặt vì kiếp trước đã không kịp thời tìm thấy tôi?
Ai mà nói cho rõ được?
Hạ Trác cắn môi tôi, nghiến ngấu mãnh liệt:
"Lại là cái vẻ mặt suy nghĩ lung tung này, anh rốt cuộc phải làm gì thì em mới tin anh đây?"
"Dựa vào cái gì mà tin anh? Anh vừa mới ở bữa tiệc đỡ rượu cho Quý Dương đấy thôi. Tôi quen anh hơn hai mươi năm rồi, anh đã đỡ rượu cho tôi lần nào chưa?"
Hạ Trác lục lại ký ức của mình, vừa bực vừa buồn cười:
"Không phải đỡ rượu cho anh ta, mà là vì không thấy em đến, anh muốn rời tiệc đi tìm em nên mới uống rượu phạt. Vả lại với cái tửu lượng của em thì làm gì có cơ hội cho anh đỡ? Rượu của cả bữa tiệc xếp lại cũng không đủ cho em khai vị, khuyên em uống ít thôi mà em còn chẳng thèm nghe."
Hắn giải thích một hồi, hóa ra lại thành tôi đang vô lý gây sự.
Tôi lộ vẻ lúng túng, đẩy đẩy Hạ Trác vẫn đang đè trên người mình, muốn bảo hắn đứng dậy.
Nhưng lại bị hắn đổi tư thế, ôm đối diện trước ngực.
"Không buông, buông ra là em chạy mất ngay, cứ thế này mà nói chuyện. Anh rốt cuộc đã làm gì khiến em cảm thấy anh thích Quý Dương nữa? Không giải thích rõ hiểu lầm này anh không buông tay đâu."
"Anh khuyên tôi chuyển nhượng cổ phần cho Quý Dương."
Đây luôn là cái gai đ.â.m trong lòng tôi.
Chuyện này Hạ Trác không phủ nhận.
"Anh đúng là muốn em đưa cổ phần cho anh ta."
"Tại sao? Đó là ba mẹ cho tôi mà!"
"Bởi vì em muốn rời đi."
Hạ Trác thản nhiên nói ra suy nghĩ mà tôi chưa từng thổ lộ với ai.
"Chuyện gia đình em anh không đánh giá, dù em làm gì anh cũng ủng hộ. Nếu em thực sự muốn rời xa, số cổ phần đó đối với em chỉ là xiềng xích mà thôi."
Những lời tương tự kiếp trước hắn cũng từng nói, nhưng khi đó tôi không lọt tai.
Giờ nghe Hạ Trác nói lại, tâm cảnh đã hoàn toàn khác biệt.
So với Quý Dương, tôi đúng là đã sống sung túc bao nhiêu năm qua.
Ba mẹ thương nhớ một đứa trẻ không rõ sống c.h.ế.t cũng là lẽ thường tình.
Tôi không thể vừa hưởng thụ cuộc sống họ mang lại, vừa lên án họ không đủ yêu thương tôi.
Nhưng tôi cũng không thể chấp nhận sự thật rằng rõ ràng họ đã tìm thấy Quý Dương rồi mà trong mắt vẫn không có tôi.
Tôi không phải trẻ con, không thể khóc lóc đòi tranh sủng.
Ba mẹ có lẽ có nỗi khổ của họ.
Nhưng đó là vấn đề họ cần xử lý, không nên đùn đẩy sang cho tôi.
Họ muốn bù đắp tình yêu thiếu sót suốt những năm qua cho Quý Dương, thì không nên lấy việc hy sinh tôi làm cái giá phải trả.
Đủ loại tiếng nói đã giằng xé trong cơ thể tôi kể từ ngày Quý Dương trở về.
Cái cân đúng sai còn chưa kịp nghiêng về bên nào thì đã vì cái c.h.ế.t của Quý Dương mà vỡ vụn.
Mọi người đều nói chính tôi đã hại c.h.ế.t Quý Dương.
Nhưng lúc đó tôi chỉ là muốn rời khỏi cái môi trường khiến mình khó chịu mà thôi.
Tôi im lặng hồi lâu.
Hạ Trác vò vò tóc tôi, đứng dậy rót cho tôi ly nước:
"Chuyện kiếp trước, em không hỏi sao?"