Kiếp trước...
Sau khi Quý Dương đi rồi, ba mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt luôn xen lẫn sự hận thù.
Tôi rơi vào ngõ cụt của cảm xúc, không cách nào đối diện với họ.
Người duy nhất ở bên cạnh tôi là Hạ Trác do tôi cưỡng cầu mà có.
Hắn có phải cũng đang trách tôi không?
Vậy thì tôi không làm Quý Phong nữa, tôi giả vờ thành Quý Dương để trả lại cho hắn vậy.
Nếu hắn thích Quý Dương, vậy hãy coi tôi là Quý Dương mà yêu đi.
Tôi mang theo ác ý quyến rũ hắn, nhưng chưa một lần thành công.
Chúng tôi thường xuyên cãi vã, hắn không tán đồng cách làm của tôi, nhưng luôn ở sau mỗi lần tôi sập cửa bỏ đi mà tìm cách dỗ tôi về hết lần này đến lần khác.
Tôi quy kết sự bao dung của hắn là do khuôn mặt gần như y đúc Quý Dương này.
Giờ nghĩ lại, những lời hắn nói khi đó rằng muốn tôi làm lại chính mình, chưa chắc đã là giả.
Tôi nhìn những đám mây tinh tú tuyệt đẹp ngoài cửa sổ tinh hạm, không hỏi thêm gì nữa.
Đúng như Hạ Trác nói, quá khứ là xiềng xích, là trói buộc, tôi phải học cách buông bỏ.
"Vậy anh tự bổ sung nhé, sau khi Quý Dương được tìm thấy, dưới sự giới thiệu của chú dì, anh có gặp anh ta vài lần. Lúc đó anh lỡ làm em giận, em không chịu gặp anh, anh định nhờ anh ta giúp tạo cơ hội gặp em, không ngờ lại gậy ông đập lưng ông, khiến mọi người hiểu lầm. Sau khi chúng ta đính hôn, trạng thái của em luôn không tốt. Trong tình cảnh đó, nếu anh xảy ra chuyện gì với em, chỉ càng làm sáng tỏ thêm những suy đoán của em về mối quan hệ giữa anh và Quý Dương thôi. Quý Phong, anh muốn bắt đầu lại với em, lần này chỉ có anh và em."
Tôi tỳ môi lên cửa sổ tinh hạm thở hơi nóng ra.
Vẽ một hình trái tim rồi lại xóa đi:
"Anh trọng sinh về từ lúc nào?"
"Lúc hỏi em muốn kiểu nhẫn nào rồi bị em ngắt cuộc gọi ấy. Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, bảo anh rằng không đúng, phải giải thích rõ ràng, rồi anh có được ký ức của kiếp trước. Anh muốn liên lạc lại với em thì em đã đi làm nhiệm vụ rồi, thế là anh đành canh chừng ở căn cứ của các em.”
“Quý Dương vẫn còn sống, nhưng hành động của em đã thay đổi, nên anh đoán em cũng trọng sinh rồi. Giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm, anh muốn giải thích rõ ràng với em ngay lập tức, anh sợ em lại chạy đến nơi nào đó mà anh không tìm thấy rồi trốn tránh cả đời."
Bàn tay đang vẽ trên cửa sổ khựng lại.
Tôi chớp mắt, né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn:
"Anh đã tìm tôi cả đời sao?"
Hạ Trác ngồi xuống cạnh tôi:
"Cũng không hẳn là tìm mãi, lúc trẻ sức khỏe tốt, anh đã đi tìm hết tất cả những hành tinh em từng tới. Sau này sức khỏe yếu đi, mấy lần định bỏ cuộc, em trốn kỹ như vậy chắc chắn là không muốn bị tìm thấy. Nhưng hễ nhắm mắt lại là trong mơ toàn thấy em, cứ đứt quãng mà tìm tiếp, coi như cũng là một đời rồi."
Hơi thở tôi run rẩy, cố gắng lắm mới không thất thố:
"Tôi muốn bình tĩnh lại một chút."
"Được."
Trong tinh hạm chỉ có một phòng nghỉ, Hạ Trác nhường cho tôi.
Hắn đứng ngược sáng ngoài cửa:
"Từ nay về sau, bất cứ lúc nào em muốn ở một mình, anh đều sẽ không làm phiền em. Vì vậy, đừng đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của anh, được không? Ít nhất hãy cho anh biết em đang ở đâu."
Tôi khẽ gật đầu trước ánh mắt thấp thỏm của hắn.
Không ai biết tôi đã c.h.ế.t trong con hẻm đó.
Cũng đúng, bọn buôn người sành sỏi nhất trong việc xử lý t.h.i t.h.ể mà.
Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn không cần phải gánh vác cái c.h.ế.t của tôi.
Tôi quá hiểu rõ gánh vác cái c.h.ế.t của người khác là đau khổ đến nhường nào.
Nửa đêm, tôi bước ra khỏi phòng nghỉ.
Thân hình cao mét chín của Hạ Trác co rụt trên ghế sofa phòng điều khiển, trông thật đáng thương.
Tôi chen vào nằm cùng hắn.
Hạ Trác bị đánh thức, cảnh giác mở mắt ra.
Thấy là tôi, ánh mắt hắn dịu lại, kéo tôi vào lòng.
Tôi nằm trên n.g.ự.c hắn, nghịch nghịch lông mi của hắn:
"Giấy tờ cần để đăng ký kết hôn tôi đều không mang theo, làm sao bây giờ?"