SAU KHI BIẾN THÀNH NGƯỜI, TÔI TÌM ĐƯỜNG THÁO CHẠY KHỎI ĐẠI LÃO

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Không ra ngoài thì thôi, tôi cũng chẳng thèm ra ngoài nhé.

Dù sao thì ra ngoài rồi biết tìm đâu ra một "con sen" tốt như thế này chứ.

Nhưng chuyện biến thành người vẫn không khiến tôi an tâm.

Tôi không chắc sau này mình có biến thành người nữa hay không, càng không chắc sẽ biến vào lúc nào.

Thế là tôi còn lén chạy ra ngoài hỏi thăm mấy con mèo xung quanh xem tụi nó có biết chuyện mèo biến thành người không.

Con Tiểu Bạch nhà hàng xóm đang l.i.ế.m lông, đáp:

"Biết chứ, chủ nhân của tôi ngày nào cũng lải nhải chuyện này trước mặt tôi, còn hỏi khi nào tôi mới biến thành người nữa cơ. Hừ hừ, biến thành người chẳng có gì tốt cả, tôi mới không thèm nhé."

Bạn gái của Tiểu Bạch, một cô mèo tam thể xinh đẹp, nói:

"Chuyện biến thành người còn chẳng biết là thật hay giả nữa, có khi lại là lời nói dối do con người dựng lên thôi."

Haiz.

Tôi cũng ước đây chỉ là một lời nói dối.

Nhưng nó là thật mà!

Vì chính bản thân tôi đã biến thành người thật rồi.

Chuyện này cứ treo lơ lửng chưa giải quyết được, khiến tôi chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống.

Trước đây lúc nào cũng đòi giảm cân cho tôi, giờ tôi gầy sọp đi thật rồi thì Chu Luật Dã lại là người không hài lòng nhất.

"Sao lại gầy đi nhiều thế này? Dạo này không có khẩu vị à?"

Chu Luật Dã bế tôi lên, lo lắng quan sát.

"Meo."

Đúng là không có khẩu vị mà.

Ngày nào cũng lo lắng chuyện mình có biến thành người hay không, ai mà ăn cho nổi chứ.

"Chú Trần, không phải nó bị bệnh gì chứ? Bác sĩ đến thì nói thế nào?"

"Không có bệnh gì cả, bác sĩ nói nó rất khỏe mạnh, có lẽ là do thời tiết nóng lên nên chán ăn thôi?"

Chu Luật Dã cau mày nhìn tôi, nghĩ nửa ngày cuối cùng thốt ra một câu:

"Chẳng lẽ là ở bên ngoài ăn mấy thứ linh tinh không dinh dưỡng no bụng rồi nên về nhà không ăn nữa hả?"

 

back top