Đúng là ngậm m.á.u phun người mà!
Nhưng vì không tìm ra nguyên nhân, Chu Luật Dã cũng chẳng biết nói gì hơn.
Chỉ là khi số lần biến thành người càng lúc càng nhiều, tôi càng thêm lo lắng.
Có một lần tôi còn đè thẳng lên người Chu Luật Dã, suýt chút nữa làm anh tỉnh giấc.
Kể từ lần đó, ban đêm tôi không muốn ngủ cùng Chu Luật Dã nữa.
Ban ngày lại càng tránh anh như tránh tà, thậm chí thấy anh là tôi đi đường vòng.
Dạo gần đây không khí trong nhà không được tốt lắm.
Tâm trạng Chu Luật Dã chẳng mấy vui vẻ.
Một vị đại lão bên ngoài hô phong hoán vũ, về nhà lại ủ rũ nhắn tin than vãn với bạn bè:
"Có phải nó có chủ nhân khác ở bên ngoài rồi không? Dạo này nó lạnh nhạt với tôi quá."
"Chẳng lẽ là yêu đương rồi? Vốn dĩ định để một thời gian nữa mới đưa đi thiến, giờ xem ra phải làm sớm thôi."
"Không lẽ nó lén tìm được người chủ nào khác tốt hơn tôi sao? Chú Trần nói dạo này nó thường xuyên chạy ra ngoài, ai có thể đối xử tốt với nó hơn tôi chứ! Đúng là đồ mèo con vô lương tâm."
Không phải mà!
Tôi oan ức quá đi mất.
Bây giờ Mị đúng là "mèo ăn mướp đắng", có khổ mà chẳng nói nên lời.
Không biết có phải đối phương đã hiến kế gì cho Chu Luật Dã không.
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Chu Luật Dã trực tiếp canh chừng bên cạnh ổ của tôi, tóm sống tôi đưa vào phòng ngủ.
"Tối nay dù mày có muốn ngủ cùng tao hay không thì cũng phải ngủ."
Không được mà! Tôi không muốn đâu!
Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng Chu Luật Dã ở cùng tôi bao lâu nay, sớm đã biết cách chế ngự tôi rồi.
Vùng vẫy mãi mà không thoát được.
Và ngay lúc chúng tôi đang giằng co qua lại...
Tai nạn đã xảy ra.
Tôi đột ngột biến thành người, từ trên không trung rơi thẳng vào lòng Chu Luật Dã.
Cú va chạm khiến anh đau đớn hừ một tiếng.
Giây tiếp theo tôi định thần lại, lồm cồm bò dậy định chạy trốn.
Nhưng phản ứng của anh còn nhanh hơn tôi.
Chu Luật Dã một tay ấn chặt gáy tôi, đè nghiến tôi vào lòng anh.
Anh nheo mắt, lạnh lùng nhìn tôi:
"Chạy cái gì? Tâm tính hoang dã rồi, quên mất ai mới là chủ nhân của cậu à?"