Chu Luật Dã lật tới lật lui kiểm tra tôi một lượt từ đầu đến chân.
"Sao tự nhiên lại biến thành người nhỉ? Biến trở lại dường như cũng không có thay đổi gì quá lớn, thật thần kỳ."
Hừ.
Đó là đương nhiên.
Nếu không sao tôi có thể làm Miêu Miêu Đại Vương chứ.
"Nhưng cậu cũng vô dụng quá, biến thành người mà chỉ kiên trì được có một lát, nói ra chắc người ta cười cho thối mũi."
Không phải chứ.
Sao anh ta có thể nói tôi như vậy?!
Đây đâu phải chuyện tôi có thể tự kiểm soát được.
Tôi giận rồi.
Trực tiếp vung móng vuốt, "bạch" một phát tát thẳng vào mặt anh ta.
Sau đó nhảy ra khỏi lòng Chu Luật Dã, đáp thẳng xuống đất.
Anh ta cũng không đuổi theo, chỉ lười biếng nói: "Tính tình cũng lớn gớm nhỉ. Thiếu gia, tối nay có về nữa không? Có cần tôi sưởi giường cho không?"
"Meo!"
Không cần! Tối nay không về nữa!
Mặc dù miệng Chu Luật Dã nói là không có gì thay đổi, nhưng tôi cảm nhận được sự thay đổi cực kỳ lớn.
Anh ta không còn thân thiết với tôi như trước nữa!
Trước đây việc đầu tiên anh ta làm mỗi khi về nhà là ôm tôi hôn hít, ôm ấp.
Bây giờ không những không chủ động ôm tôi, mà lúc tôi chủ động lại gần, anh ta vậy mà còn né tránh.
Đây chính là cái gọi là "không có gì khác biệt" mà anh ta nói đấy à?
Tôi cảm thấy khác biệt một trời một vực thì có!
Tức c.h.ế.t mèo mất thôi!
Thậm chí mỗi tối trước khi đi ngủ, anh ta cũng không chủ động bế tôi lên giường nữa.
Lại còn đòi chia chăn ra đắp riêng với tôi.
"cậu đã là một chú mèo trưởng thành rồi, cho nên không thể ngủ cùng tôi được nữa, hiểu không?"
Tôi ngồi trên giường, nhìn anh ta mà ngớ cả người.
Không hiểu!
Mèo nhỏ làm sao mà hiểu được?!
Nhưng lần này Chu Luật Dã chẳng thèm nghe ý kiến của tôi, dứt khoát tự mình quyết định luôn.
Điều khiến tôi càng không thể chấp nhận được hơn chính là:
Anh ta đi tắm vậy mà còn khóa trái cửa phòng tắm!
Làm cái gì vậy?
Đang đề phòng ai thế hả?!