Lời vừa mới bắt đầu, tôi đột nhiên biến trở lại.
Lại trở thành một con mèo sư tử lông trắng muốt.
Lần này, cả hai chúng tôi đều ngẩn người.
Chu Luật Dã còn tỏ ra bất lực hơn cả tôi, anh lôi tôi ra khỏi chăn.
"cậu cũng khéo chọn thời điểm đấy, có biến lại được nữa không?"
Tôi lắc đầu.
Thật ra chính tôi cũng không biết tại sao mình đột ngột biến thành người, cũng không biết trong điều kiện nào thì sẽ biến trở lại.
Cho nên câu hỏi này tôi thật sự không trả lời được.
"Được rồi, cậu nghe hiểu lời tôi nói đúng không?"
"Meo."
"Về chuyện cậu biến thành người, chỉ có tôi và cậu biết, không được để ai khác biết, rõ chưa?"
"Meo."
Tôi cũng đâu có rảnh mà đi kể với người khác là tôi có thể biến từ mèo thành người chứ.
Nếu không chắc chắn sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm mất.
"Chuyện này cậu không cần phải hoảng loạn, dù sao Thẩm Trác cũng nói rồi, mèo có thể biến thành người không chỉ có mình cậu. Nếu cậu lo lắng, quay lại tôi sẽ cho người tìm giúp đồng loại của cậu, nhưng tuyệt đối không được lén lút bỏ chạy."
"Meo."
"Vậy nên thời gian qua cậu tránh mặt tôi là vì cậu phát hiện mình có thể biến thành người? Chuyện này tại sao không nói cho tôi biết?"
Nói cho anh biết được sao?
Chẳng phải anh bảo ghét tôi biến thành người à?
Tôi nằm phục trong lòng Chu Luật Dã, không thèm lên tiếng nữa.
Anh cũng chẳng mong đợi tôi trả lời gì.
"Cứ tưởng cậu có ai khác ở bên ngoài rồi cơ, nếu đã không có thì tôi cũng yên tâm rồi, không trách cậu nữa. Nhưng không được phép giữ khoảng cách với tôi nữa nghe chưa, biến thành người thì biến thành người, tôi có nói là tôi ghét bỏ cậu đâu."
"Meo."
Thật sao?!
Vậy xem ra tôi vẫn có thể tiếp tục làm tiểu bá vương trong nhà Chu Luật Dã rồi.
Không cần phải đi lang thang nữa rồi.