Nhượng lại một con mèo mình không hề thích để đóng góp cho công ty chính là chuyện mà Chu Luật Dã hoàn toàn có thể làm được.
Anh ta coi trọng công ty vô cùng. Lúc mới tiếp quản công ty, ngày nào anh ta cũng bận đến mức chẳng màng ăn uống.
Bất kể trong tình huống nào, chuyện của công ty luôn được đặt lên hàng đầu.
Vì vậy, giữa tôi và tương lai của công ty, Chu Luật Dã chắc chắn sẽ từ bỏ tôi.
Mặc dù anh ta đã giúp đỡ tôi rất nhiều chuyện, cũng đối xử rất tốt với tôi, nhưng tôi không muốn phải c.h.ế.t như vậy.
Thế nên, Chu Luật Dã, ơn nghĩa của anh sau này tôi sẽ trả nhé!
Giờ tôi phải giữ lấy cái mạng nhỏ của mình đã.
Chưa đợi bọn họ phát hiện ra mình, tôi đã tìm một lối nhỏ rồi chui ra ngoài.
Nhân lúc không có ai phát hiện mình bỏ chạy, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi khu biệt thự.
Dù Chu Tiểu Chỉ tôi có c.h.ế.t đói ở bên ngoài, tôi cũng không muốn c.h.ế.t trong phòng nghiên cứu!
Nhưng thực tế, tôi đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Tôi đã nghĩ cuộc sống bên ngoài quá dễ dàng.
Từ khi sinh ra tôi đã được nuôi dưỡng trong nhà Chu Luật Dã, cho nên tôi căn bản không có kỹ năng sinh tồn ở bên ngoài.
Hơn nữa tôi còn chê thức ăn trong thùng rác quá bẩn nên không muốn ăn.
Cũng không biết bắt chuột, càng không biết bắt chim.
Chỉ có thể chạy đến những nơi đông người, xem ai mủi lòng thì chạy đến làm nũng để xin miếng ăn.
"Thật là làm mất mặt giống mèo chúng ta quá, sao lại có thể nịnh bợ con người như thế chứ."
Tôi vừa mới ăn xong một cây xúc xích thì nghe thấy tiếng mèo nói chuyện bên cạnh.
Nhìn qua một cái rồi tôi lại thu hồi ánh mắt.
Xấu quá.
Sao lại có con mèo trông xấu xí đến thế nhỉ.
Có lẽ vẻ mặt chê bai của tôi quá rõ ràng, đối phương trực tiếp đi đến trước mặt tôi:
"Mày từ đâu tới? Nhìn cái là biết loại mèo được con người nuôi rồi, bị vứt bỏ rồi chứ gì?"