SAU KHI BIẾN THÀNH NGƯỜI, TÔI TÌM ĐƯỜNG THÁO CHẠY KHỎI ĐẠI LÃO

Chương 22

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Những vất vả phải chịu thời gian qua khiến tôi không nhịn được mà nhớ đến Chu Luật Dã.

Giờ bị con mèo kia nói trúng tim đen, tôi càng thấy uất ức hơn.

"Liên quan gì đến mày, đừng có đứng đây chắn đường tôi. Mày chỉ là vì không đẹp bằng tao, nên con người không cho mày đồ ăn, thế nên mới ghen tị với tao chứ gì."

"tao ghen tị với mày?! Một con mèo phế vật, ai mà ghen tị với mày. tao chỉ cảnh cáo mày thôi, đừng có ở đây, đây là địa bàn của tụi tao. Mày không phải mèo của tụi tao, không được ở lại đây."

Hừ.

Vốn dĩ tôi cũng chẳng thèm ở lại đây đâu.

Bởi vì hôm nay tôi đã nhìn thấy thông báo tìm mèo lạc mà Chu Luật Dã dán rồi.

Ở đây đông người quá, ai cũng có điện thoại, chắc chắn sẽ thấy ảnh tôi trên mạng.

Ngoại hình của tôi quá nổi bật, rất dễ bị nhận ra.

Cho nên tôi phải đổi sang một nơi kín đáo hơn.

Cứ như vậy, tôi bắt đầu chuỗi ngày lang thang.

Bộ lông trắng trên người sớm đã trở nên bẩn thỉu vì trốn đông trốn tây. Không còn ai chải lông cho tôi, cũng chẳng còn ai tắm cho tôi nữa.

Tất cả là tại Chu Luật Dã.

Nếu anh ta không định đem tôi đi làm nghiên cứu thì sao tôi phải bỏ chạy chứ!

Nghĩ đến chuyện cũ, tôi càng thấy buồn hơn.

Cũng trách bản thân tôi nữa. Tại sao tự nhiên lại biến thành người làm gì.

Nếu cả đời chỉ là một con mèo thôi chẳng phải tốt sao.

Sẽ chẳng có mấy chuyện rắc rối như bây giờ.

Đâu phải con mèo nào cũng muốn biến thành người đâu, sao cứ phải là tôi chứ?

Những ngày lang thang bên ngoài, thỉnh thoảng tôi cũng biến thành người.

Nhưng biến thành người xong tôi lại càng khổ hơn. Làm mèo thì còn có thể muốn đi đâu thì đi, biến thành người rồi lại không có quần áo, không có tiền, càng thảm hại hơn.

 

back top