Sáng hôm sau lúc Chu Luật Dã đi làm, anh chẳng khách sáo chút nào mà xách thẳng tôi từ trên giường dậy.
Lý do là:
"Ngày nào tao cũng đi làm kiếm tiền cực khổ để mua pate cho mày ăn, mày cũng không thể ở nhà hưởng thụ cuộc sống sung sướng thế được, đi làm với tao đi."
Ơ kìa.
Số tiền anh kiếm một ngày đủ cho tôi ăn pate cả đời rồi.
Muốn tôi đi làm cùng thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải dùng mấy cái lý do lý trấu kỳ quặc này chứ.
Thôi vậy.
Nể tình anh ngày nào cũng kiếm tiền vất vả như thế, hôm nay Mị sẽ đi làm cùng anh một bữa vậy.
Thế nhưng, mọi chuyện không hề đơn giản như tôi nghĩ.
Bởi vì ở công ty của Chu Luật Dã có một vị khách không mời mà đến.
Bạn thân của anh – Thẩm Trác.
Kẻ thù không đội trời chung của tôi.
Hắn ta còn khó đối phó hơn cả Chu Thư Nghiên nhiều.
Cho nên ngay khi hắn vừa bước vào, tôi đã lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác.
"Ồ, tiểu mèo nhỏ hôm nay cũng ở đây à."
Chu Luật Dã lên tiếng: "Đừng có trêu nó, nó thù dai lắm đấy, lát nữa nó trả thù cho bây giờ."
Thẩm Trác chẳng chút khách sáo đi thẳng đến trước mặt tôi, thô bạo vò nén cả người tôi một trận ra trò.
Vò đến mức bộ lông dài mượt của tôi rối tung rối mù, cả con mèo chẳng còn tí vẻ chỉnh tề nào như lúc mới đến, hắn mới chịu thu tay lại.
"Sợ cái gì, ngày nào mà nó chẳng thù tôi, hắc hắc, dù sao nó cũng chẳng đánh lại tôi."
Thẩm Trác thong thả đi tới ngồi xuống đối diện Chu Luật Dã.
"Sao thế? Dạo này hai người xảy ra chuyện gì à? Đến mức kẻ cuồng che chở cho mèo như ông mà cũng thốt ra được mấy lời vừa rồi."
Nghĩ đến chuyện đã làm tối qua, tôi chột dạ quay người đi chỗ khác, dùng cái m.ô.n.g đối diện với bọn họ.
"Không có gì, chỉ là bị con mèo thù dai này cắn một phát thôi."
"Haha, tôi đã bảo rồi mà, con mèo này của ông thông minh đến mức không giống bình thường đâu, cứ như người vậy."