Hừ hừ.
Ai mà chẳng biết thù chứ.
Mèo nhỏ thì không được thù dai à?
Chu Luật Dã cười hừ một tiếng, không nói gì.
"Mà này, dạo gần đây thật sự có một chuyện rất kỳ lạ, ông có muốn nghe không?"
Giọng của Thẩm Trác rất nhỏ, nhưng lại khơi dậy sự tò mò của tôi.
Chuyện kỳ lạ gì thế?
Để Miêu Miêu Đại Vương nghe xem nào.
Tôi âm thầm nhích lại gần.
"Hửm?"
"Ông không nghe thấy sao? Nghe nói có mèo của người ta biến thành người đấy, mà không chỉ một hai con đâu, mấy con liền cơ, bây giờ trên mạng đang bàn tán xôn xao về chuyện này."
Chu Luật Dã đặt cây bút máy trên tay xuống, lạnh mặt nhìn Thẩm Trác.
"Nếu hôm nay ông đến đây chỉ để nói mấy chuyện nhảm nhí này thì bây giờ ông có thể ra ngoài được rồi. Đầu óc ông chắc cũng lú lẫn rồi mới tin vào mấy cái tin đồn thất thiệt đó."
"Không phải, thật đấy, ông cứ lên mạng tra đại cái là thấy ngay mà, tôi không nói dối đâu."
Thấy Chu Luật Dã vẫn không tin, Thẩm Trác chủ động mở điện thoại, tìm kiếm mấy tin tức gần đây cho anh xem.
"Thì sao? Ông muốn nói gì?"
"Không có gì, chỉ là đang nghĩ, nếu mèo thật sự có thể biến thành người, thì con của ông có biến được không? Nếu mà biến thành người thật, chẳng phải sẽ thành 'miêu mỹ thiếu nữ' sao?"
Chu Luật Dã lạnh lùng mở miệng:
"Cần tôi nhắc lại cho ông một câu không? Chu Tiểu Chỉ là mèo đực, dù có biến thành người thì cũng là đàn ông."
"Cũng đúng, thế thì tiếc quá. Ban đầu tôi còn nghĩ nếu ông không tìm được đối tượng thì tìm một mỹ thiếu nữ biến từ mèo cũng được, dù sao ông đối với mèo còn tâm huyết hơn đối với người. Nhưng nói thật đấy, nếu Chu Tiểu Chỉ biến thành người thật thì ông tính sao?"
Ánh mắt Chu Luật Dã bất chợt chạm phải mắt tôi.
Anh đưa tay xoa đầu tôi, giọng điệu hờ hững:
"Biến thành người làm gì? Làm mèo tốt hơn nhiều, làm người phiền phức lắm, tôi không thích."